Cha mẹ vẫn còn chưa biết chuyện Giang Chu tự mua xe.
Chú Sở này mà nói ra ngoài, thì hắn cũng không dễ giải thích.
Nếu như đen đủi, hai vợ chồng kia sẽ lái xe trăm dặm để đến trường học dạy dỗ hắn một phen.
“Tự lập rất tốt, đàn ông con trai phải như vậy mới đúng!”
Quả nhiên Sở Hùng cũn không miệt mài theo đuổi vấn đề xe cộ, mà liếc mắt nhìn con gái: “Chú có một nhiệm vụ đột xuất, cho nên không thể đưa Ngữ Vi đi, đang đứng đây nghĩ biện pháp.”
Quách Vĩ nghe xong liền trợn tròn mắt: “Vậy thì đi với bọn cháu là được mà, quá đơn giản!”
“. . .”
Lúc này, Giang Chu có một loại xúc động muốn nhét con hàng này vào cốp sau.
“Có tiện không?”
Quách Vĩ lập tức gật đầu: “Đương nhiên là tiện rồi, dù sao trên xe cũng chỉ có hai người bọn cháu thôi mà.”
Giang Chu thấy đã không tránh khỏi rồi, không thể làm gì khác hơn là bằng lòng: “Đúng vậy đúng vậy, trường học của cháu và Ngữ Vi ở đối diện nhau, vừa hay đưa Ngữ Vi đến luôn.”
Sở Hùng vẫn hơi do dự: “Như vậy cũng được, nhưng mà Ngữ Vi nói, hôm nay nhất định phải để chú đưa đi.”
Ủa?
Còn có chuyện tốt này sao?
Giang Chu lập tức vui vẻ: “Vậy cháu không làm lỡ thời gian của hai người nữa.”
Lời còn chưa dứt, Sở Ngữ Vi đang cúi đầu bỗng nhiên lên tiếng: “Chờ đã!”
“Con cũng biết là cha không cố tình, bỗng nhiên có việc đột xuất thì cũng hết cách!”
“Như vậy đi, con sẽ đi đến trường học với Giang Chu.”
Sở Hùng bỗng nhiên quay đầu lại: “Hử? Con mới nói là nhất định phải để cha đứa con đi mà?”
Sở Ngữ Vi ho khan một tiếng: “Con chỉ làm nũng một tý thôi, chứ con cũng không phải người không hiểu chuyện.”
“Sao cha cảm thấy hơi khó tin. . .?”
“Ai nha, cha nhanh đi làm việc của mình đi thôi, con biết cha cũng rất khó khăn mà!”
Sở Hùng nghe thấy câu này thì suýt nữa cảm động đến phát khóc.
Sau khi con gái tốt nghiệp trung học, quả nhiên là hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Hiện giờ còn biết thông cảm cho cha già làm việc vất vả nữa.
“Vậy con đến trường học xong thì phải gọi điện cho cha ngay, biết chưa?”
“Vâng vâng, cha đi nhanh đi, chúng con phải lên đường rồi.”
Sở Ngữ Vi bỗng nhiên lại trở nên hết sức vui vẻ, trực tiếp bỏ hành lý ở sau xe xuống.
Quách Vĩ thấy thế lền xuống xe, giúp Sở Ngữ Vi mang hành lý lên xe của Giang Chu.
Lúc này, Sở Hùng đi đến trước mặt Giang Chu: “Giang Chu, làm phiền cháu chăm sóc Ngữ Vi giúp chú nhé, trở về chú sẽ mời cháu ăn cơm.
“Chú Sở, chú quá khách khí rồi, bạn học cùng lớp giúp nhau là chuyện bình thường mà.”
“Vậy thì tốt rồi, có cháu ở đó, chú cũng an tâm.”
Giang Chu cười rạng rỡ: “Chú Sở đi thong thả, có việc cứ gọi điện thoại cho cháu là được.”
Sở Hùng gật đầu, rồi lái xe rời khỏi cửa quốc lộ thành phố Lâm Giang.
Lúc này, Quách Vĩ cũng đã giúp Sở Ngữ Vi mang hành lý lên xe.
Cậu ta liền leo lên ghế bên cạnh tài xế, mở chai nước ra uống một ngụm, đang định nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Giang Chu liền quay đầu: “Ông, xuống phía sau ngồi đi.”
Quách Vĩ trợn tròn mắt: “Vì sao?”
“Nếu như ông lái xe, ông hy vọng người ngồi cạnh là một cô gái xinh đẹp hay là một tên ngu ngốc?”
“Tất nhiên là gái đẹp rồi.”
“Biết thế thì còn không cút xuống đi?”
Quách Vĩ sửng sốt nửa giây, sau đó mới xuống xe.
Nhưng sau đó cậu ta lại cảm thấy không đúng lắm.
Nếu như Sở Ngữ Vi là cô gái xinh đẹp.
Vậy tên ngu ngốc kia là ai?
Ba người ngồi xe đi thẳng một mạch trên đường cao tốc.
Lúc này, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nhiệt độ cũng từ từ tăng cao.
Có điều, ánh nắng trải dài trên mặt đường, nhìn trông hết sức xinh đẹp.
Quách Vĩ chưa từng rời nhà đi xa trông thấy cảnh này liền cực kỳ hưng phấn.
“Lão Giang, chuyện đầu tiên ông làm khi vào đại học là gì? Tôi định đi ăn một bữa cơm với đám bạn cùng phòng.”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Có lẽ là tôi sẽ ngồi xổm ở cổng trường nửa ngày.”
Quách Vĩ nghe thế liền sửng sốt: “Vì sao?”
“Ngày khai giảng, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô em xinh đẹp, ngồi xổm nửa ngày, có thể kiếm được vài cô em về làm vợ!”
Sở Ngữ Vi nghe thấy câu này lập tức trợn trắng mắt nhìn Giang Chu: “Khốn nặn, cặn bã nam!”
“Đầu năm nay, con gái đều thích cặn bã nam, liếm cẩu là không có tiền đồ.”
Giang Chu vừa nói chuyện xong, bỗng nhiên lại dùng đôi mắt tràn đầy thâm ý của mình mà nhìn hoa khôi bên cạnh.
Dường như Sở Ngữ Vi cũng cảm nhận được ánh mắt này.
Nàng há hốc mồm, nhưng lại không biết phản bác thể nào.
Trước kia, Giang Chu liếm rất nhiệt tình.
Bản thân mình lại không thèm ngó tới.
Nhưng bây giờ, Giang Chu lại chẳng thèm quan tâm đến mình, thì bản thân mình lại thấy khổ sở.
“Nhưng Lão Giang này, không phải ông còn muốn gây dựng sự nghiệp sao?”
“Mục đích gây dựng sự nghiệp là vì tiền, mà mục đích kiếm nhiều tiền là cái gì?”
Quách Vĩ suy tư một lát: “Vì được người khác tôn kính?”