Giang Chu lập tức trợn mắt lên: “Đánh rắm, mục đích kiếm tiền chính là vì nuôi thêm mấy cô vợ bé.”
“Hít, anh Giang của chúng ta thật sự là cao nhân nha!”
“Học cho tốt đi, đại học chính là một hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt với trung học phổ thông đấy.”
Quách Vĩ lặng lẽ móc quyển sổ nhỏ của mình ra, rồi ghi vào, cậu ta dự định nhớ kỹ mấy thứ này để trang bức với đám bạn cùng phòng.
“Anh Giang, nói tiếp đê!”
“Nói cho ông thì ông cũng không hiểu được, tự mình trải nghiệm thì biết.”
Sở Ngữ Vi bĩu môi đỏ, hiển nhiên là nàng không muốn tham gia vào câu chuyện này của đám con trai.
Cho nên Sở Ngữ Vi bắt đầu suy nghĩ, chuẩn bị đem chủ đề câu chuyện trời đất này nắm giữ trong lòng bàn tay mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên người ba người bỗng nhiên đồng thời reo lên.
Mở ra xem, thì ra là Trịnh Vũ.
Cậu ta @ Sở Ngữ Vi: “Ngữ Vi, mình đang ở trên đường cao tốc, bạn đã xuất phát chưa?”
Thật ra thì loại vấn đề này, hoàn toàn có thể trò chuyện riêng.
Nhưng con hàng này muốn làm ra vẻ, muốn nói cho mọi người biết là, quan hệ của mình và hoa khôi không hề tầm thường.
Cho nên vẫn luôn thích @ Sở Ngữ Vi ở trong nhóm chat.
Điều này cực kỳ làm cho người ta chán ghét.
Sở Ngữ Vi: “Ừm, đã xuất phát.”
Trịnh Vũ: “Vậy bạn nhớ nhắc chú lái xe chậm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Quách Vĩ thấy tin của hai người thì lập tức thấy hứng thú: “Chú cái gì? Chú Quách của ông hay là chú Giang của ông?”
Trịnh Vũ: “Tôi nói là cha của Ngữ Vi, cha Ngữ Vi đưa bạn ấy đi, ông không biết à?”
Sao Trịnh Vũ này cứ thích giả vờ giả vịt trước mặt mọi người thế nhỉ?
Hoa khôi người ta rõ ràng đang ở trước mặt mình!
Còn nói mình không biết?
Quách Vĩ rời khỏi ghế, đưa điện thoại di động cho Giang Chu nhìn thoáng qua.
Giang Chu liền nở nụ cười, sau đó liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi: “Từ khi nào mà tôi có cô con gái lớn như vậy rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngữ Vi lập tức hiện lên vẻ giận dữ: “Khốn khiếp, ai là con gái của bạn?”
“Trịnh Vũ nói là cha của bạn đưa bạn đi, nhưng mà bây giờ mình đang lái xe, hay là mình chịu thua thiệt một chút, nghe bạn gọi một tiếng cha nhé?”
“Nghĩ hay quá nhỉ!”
“Như vậy đi, mình cũng không chiếm lợi từ bạn, nếu như bạn gọi một tiếng, thì mình sẽ cho phép bạn làm một trong những cô vợ bé của mình.”
Mặt Sở Ngữ Vi bỗng nhiên đỏ lên: “Mình mới không thèm làm vợ bé!”
Giang Chu giả bộ tiếc nuối: “Thì ra là bạn muốn làm vợ lớn, tiếc là bạn bỏ lỡ rồi.”
“Bạn! Hừ!”
“Nghĩ đi, gọi hay không nào?”
Sở Ngữ Vi thở phì phò, thật sự muốn tiến lên cắn Giang Chu một cái.
Nàng tuyệt đối sẽ không làm vợ bé của tên này.
Cùng lúc đó, Trịnh Vũ vẫn đang kêu gào ở trong nhóm.
“Ngữ Vi, hay là mình về ký túc xá cất hành lý rồi qua tìm bạn nhé? Chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“Mình đã tìm hiểu rồi, phía sau đại học Thanh Bắc có một phố bán thức ăn rất ngon.”
“Bạn nhớ bảo chú qua luôn, để mình làm quen với chú một chút.”
Quách Vĩ: “Cháu trai ngoan, các chú của cháu không đi đâu.”
Trịnh Vũ: “Quách Vĩ, ông nhảy vào quấy rối cái gì?”
Nói mình quấy rối?
Quách Vĩ lập tức giơ điện thoại di động lên, chụp hai người phía trước một kiểu.
Sau đó, cậu ta lại gửi tấm ảnh này vào trong nhóm chat, sắc mặt còn rất đắc ý.
Tuy là Quách Vĩ chưa từng tiếp xúc với chụp ảnh.
Nhưng tấm hình này lại có thể xưng là như thần.
Trong tấm ảnh, mặt trời treo bên ngoài cửa sổ, ánh nắng màu vàng kim rải xuống thông qua lớp kính thủy tinh, mà trong ánh sáng vàng óng rực rỡ này, Giang Chu đang tập trung lại xe, khóe miệng còn hơi cong lên, còn Sở Ngữ Vi thì quay đầu nhìn chằm chằm vào Giang Chu lái xe, trong mắt nàng còn có một tia nóng bỏng, còn có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Trịnh Vũ: “????”
Trịnh Vũ: “Tại sao Ngữ Vi lại ở trên xe hai người?”
Quách Vĩ: “Tiện đường, cùng đi thôi!”
Trịnh Vũ: “Không thể nào, rõ ràng Ngữ Vi đã nói là muốn đi cùng chú Sở rồi cơ mà! Tôi mời nhiều lần mà Ngữ Vi vẫn từ chối.”
Quách Vĩ: “Vậy. . . có thể là mượn cớ vì không muốn đi với ông thôi!”
Trịnh Vũ: “@ Sở Ngữ Vi, cậu ta nói thật sao?”
Trịnh Vũ: “@ Sở Ngữ Vi, đang ngủ sao? Tại sao không nói chuyện?”
Quách Vĩ cũng hơi nghi ngờ, tại sao hoa khôi lại không nói gì.
Bởi vậy, cậu ta liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đọng lại.
Chỉ thấy Sở Ngữ Vi nhìn chằm chằm vào mặt Giang Chu.
Nhìn một lát, lại bỗng nhiên lấy một tờ khăn giấy ra để lau mồ hôi cho Giang Chu.
Dù sao bây giờ cũng là mùa hè, nhiệt độ cũng cực cao.
Hơn nữa, ánh nắng bên ngoài càng ngày càng to.
Cho nên trên mặt Giang Chu cũng có chút mồ hôi, chảy xuống theo hai bên mai.
“Đừng lau, mở điều hòa đi.”
“Ồ!”
Sở Ngữ Vi ném khăn giấy qua một bên, ngoan ngoãn mở điều hòa trong xe lên.