Lâm Uyên không nghĩ tới, chính mình cũng là sinh viên đại học rồi, còn được học viện phát cho một bản «Sổ tay hướng dẫn sinh viên nghỉ hè an toàn».
Đồ chơi này hắn chỉ từng được phát khi học tiểu học.
Thần kỳ hơn là, nội dung của đồ chơi này cùng «Sổ tay hướng dẫn học sinh tiểu học nghỉ hè an toàn» không có gì khác nhau quá nhiều:
Đừng nghịch lửa.
Đừng đi bơi ngoài sông.
Đừng vượt đèn đỏ khi tham gia giao thông.
... v.v.
Nếu cứng rắn tìm điểm bất đồng, đại khái chính là trong sổ tay an toàn của sinh viên, nhắc tới việc tận lực không đi hộp đêm, sử dụng chất kích thích, lạm dụng rượu bia... đây là những hạng mục học sinh tiểu học không thể đua đòi chạm tới ——
.
Bất kể như thế nào, mỗi năm một lần nghỉ hè cuối cùng vẫn phải tới.
Lần nữa đi công ty, Lâm Uyên trực tiếp lên thẳng trên tầng, tìm trưởng ban Chu Thụy Minh.
"Tới rồi à." - Lão Chu nói: "Uống trà?"
Lâm Uyên gật đầu, trà cao cấp lại miễn phí, không uống rất uổng.
"Nói đi, chuyện gì?"
Lão Chu rót cho Lâm Uyên chén trà, hắn cho rằng Lâm Uyên muốn đề cập tới chuyện phát hành ca khúc «Giấc mộng ban đầu».
Lâm Uyên hỏi: "Học kỳ sau ta có thể sẽ đi Tề Châu."
Lâm Uyên nói ra sự tình trao đổi sinh một lần, cũng giải thích: "Trước sau chỉ có thời gian hai học kỳ, ta ở bên kia cũng có thể sáng tác bài hát, viết xong sẽ gửi tới hòm thư email của ngươi."
Hắn cũng không muốn ảnh hưởng tới công việc.
Lão Chu nhìn Lâm Uyên, trầm ngâm nói: "Ngươi có phải nghe được chút chuyện về Tề Châu bên kia hay không?"
Lâm Uyên sửng sốt một chút.
Lão Chu để ý tới phản ứng của Lâm Uyên, nhận ra hắn không biết, lắc đầu cười khổ nói: "Việc Dương Chung Minh quay về Tần Châu, ngươi biết chưa?"
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Dương Chung Minh là nhân vật cấp khúc phụ, độ Hot rất cao, cho nên thời điểm hắn đi làm, thỉnh thoảng nghe được đồng nghiệp đề cập tới vài lần.
"Ừm."
Lão Chu nhịp gõ ngón tay lên bàn: "Giải trí Tinh Mang chúng ta, bên Tề Châu thực ra có một chi nhánh công ty quy mô không lớn. Trước đây khi Dương Chung Minh ở Tề Châu, mặc dù không quản công tác của chi nhánh, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chiếu cố một chút. Bây giờ Dương Chung Minh trở lại, tình hình chi nhánh sắp không xong rồi. Tề Châu cùng với Tần Châu chúng ta dù sao vẫn không giống nhau, nhất là hoàn cảnh thị trường âm nhạc, đơn giản là khác nhau một trời một vực..."
Lâm Uyên gật đầu, mặc dù hắn không biết việc này cùng mình có quan hệ gì.
"Nói cho ngươi biết rõ vậy."
Lão Chu thở dài: "Tình huống của chi nhánh bên Tề Châu không hề lạc quan, phía trên một mực thúc giục ta phái người tới hỗ trợ, nhưng nhạc sĩ vương bài trong công ty không ai muốn đi, dù sao điều kiện làm việc bên đó khá gian khổ, vì vậy chuyện này một mực không được giải quyết. Nếu như ngươi phải đi Tề Châu, liền bị nhiệm vụ này rơi xuống đầu, không cách nào né tránh, ai bảo ngươi bây giờ là nhạc sĩ vương bài, phải có trách nhiệm với công ty, cho nên cá nhân ta không hi vọng ngươi đi..."
Lâm Uyên nghĩ lại, khi trước giống như trong lúc vô tình nghe được lão Chu nói chuyện điện thoại, có nhắc tới việc phái người qua Tề Châu.
Xem ra chính mình muốn trở thành đối tượng bị phái đi rồi.
Hắn mở miệng hỏi: "Sau khi tới đó, công việc của ta vẫn là sáng tác ca khúc sao?"
Lão Chu cười nói: "Dĩ nhiên."
Lâm Uyên gật đầu: "Ta có thể tiếp nhận."
Tính chất công việc tương đồng, chỉ cần là viết ca khúc, hắn liền không lo lắng mình không đảm đương được.
Lão Chu nhìn chằm chằm Lâm Uyên một lúc sau đó mới nói: "Được rồi, dù sao quay đi quay lại cũng không đến một năm, không làm tốt cũng không sao, coi như ta cho ngươi một năm nghỉ xả hơi đi..."
"Vậy ta không cần gửi bài hát về nữa chứ?"
"Không cần, ngươi còn phải thu thập cục diện rối rắm bên Tề Châu, đến lúc đó đã đủ nhức đầu, nào còn sức quản chuyện bên này. Để ngươi tiện triển khai công việc, công ty sẽ an bài cho ngươi một chức vụ đặc phái viên của trụ sở, đến lúc đó ngươi chính là nhạc sĩ vương bài đại biểu tổng bộ giải trí Tinh Mang, chức vị đại khái cùng cấp bậc với giám đốc chi nhánh bên kia."
"Ừm."
Cứ như vậy, sự tình bản thân đi Tề Châu, cơ bản liền được quyết định.
.
Cả tầng mười ban soạn nhạc bên này, không biết từ đâu nghe được chuyện Lâm Uyên muốn tới chi nhánh công ty tại Tề Châu.
Đồng nghiệp Ngô Dũng vội vội vàng vàng tìm Lâm Uyên: "Ngươi không có chuyện gì sao tự nhiên lại phải nhảy vào cái hố lửa Tề Châu?"
Lâm Uyên nghi ngờ: "Hố lửa?"
"Còn không phải hố lửa sao, ở bên đó người viết ca khúc quá ủy khuất, khắp nơi đều là phe giáp lộng hành (1). Những phe giáp đó không biết gì về âm nhạc, nhưng luôn thích chỉ đạo, đòi ba hỏi bốn yêu cầu lung tung, không sáng tác tự do giống như bên Tần Châu chúng ta đâu!" - Dáng vẻ Ngô Dũng đau đầu, nhăn nhó sốt ruột thay Lâm Uyên.
"Ồ." - Lâm Uyên trầm tư suy nghĩ.
Ngô Dũng bất đắc dĩ, tiếp tục khuyên: "Ngươi còn tự cướp về sự tình người khác tránh không kịp, sao phải khổ vậy chứ. Chi nhánh công ty bên Tề Châu có dáng vẻ sắp giải tán đến nơi rồi, lâu thì ba năm nhanh có khi chưa tới một năm liền sập, đến lúc đấy ngươi còn phải gánh đủ trách nhiệm..."
Lâm Uyên nói: "Ta sẽ cố gắng."
Nghe vậy Ngô Dũng không nhịn được trừng mắt.
Nếu nói cố gắng hữu dụng, vậy bên chi nhánh còn bị bức ép thành dạng này?
Nhưng Lâm Uyên đã quyết định chủ ý, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ thuyết phục.
.
Thời gian sau đó, Lâm Uyên vẫn đi làm như thường lệ.
Đương nhiên, công việc đi làm đối với Lâm Uyên mà nói, cũng được coi như thời gian rảnh rỗi.
Mà lúc này, em gái Lâm Dao đã kết thúc kỳ thi vào đại học, đang chờ giấy báo trúng tuyển chính thức.
Giản Dịch cũng tận dụng ngày nghỉ để về nhà, kỳ sau hắn phải đi Tề Châu rồi.
Mà Hạ Phồn đã tiến vào giai đoạn huấn luyện thí sinh của «Thịnh Phóng», thời gian chỉ có tập luyện hoặc biểu diễn.
Mọi người thỉnh thoảng sẽ ở nổi lên trong nhóm nhỏ một chút, trò chuyện về tình trạng gần đây của bản thân.
Tóm lại, ai cũng có chuyện phải làm.
Nhưng khi Lâm Uyên ở trong nhóm nhắc đến việc mình sắp đi Tề Châu làm trao đổi sinh, Giản Dịch mừng như điên.
Hắn vốn cho rằng chỉ một mình tới Tề Châu, không nghĩ tới còn có Lâm Uyên đồng hành.
"Vậy chúng ta gặp nhau tại Tề Nghệ!"
Tề Nghệ ở đây có tên đầy đủ là học viện nghệ thuật Tề Châu.
Qua thêm vài phút, Giản Dịch lại xuất hiện trong group: "Ta vừa điều tra một chút, sinh viên Tề Nghệ hình như đã tách ra, ta sẽ tới học viện biểu diễn, còn ngươi thì ở học viện âm nhạc, hai nơi cách nhau tầm hai cây số, bình thường gặp mặt đại khái không tiện lắm."
"Ngươi cứ ở đấy mà vui trộm." - Hạ Phồn sủi bọt:
"Lâm Uyên vừa trở thành trao đổi sinh, vậy sang năm chỉ có một mình ta đợi ở Tần Nghệ rồi..."
Lâm Huyên nói: "Chị ở cùng ngươi, năm tới còn có Dao Dao đến đây nữa. Đúng rồi, cuộc thi của ngươi sắp xong chưa?"
Hạ Phồn trả lời: "Vòng này xong rồi! Bây giờ ta đã ở trong top 20 cả nước! Đừng để lộ ra nhé, phải giữ bí mật cho người xem, các ngươi tối nay có thể thấy trên TV!"
"Chúc mừng!"
"Ký tên!"
"Cố gắng lên!"
Mấy người đều vì Hạ Phồn mà cảm thấy vui vẻ.
Buổi tối hôm đó, Lâm Uyên cùng Lâm Huyên cũng ngồi nhà xem vòng thi mới nhất của «Thịnh Phóng».
Gần đây, chỉ cần có chương trình «Thịnh Phóng», Lâm Huyên một buổi đều không bỏ sót, Lâm Uyên tự nhiên cũng xem ké.
Chương trình phát vào mỗi tối thứ bảy, mỗi tập một vòng thi.
Khi MC tuyên bố danh sách top 20, đọc to tên Hạ Phồn, Lâm Huyên trực tiếp hoa tâm nộ phóng nhảy dựng lên:
"Top 20! 20 cường!"
Lâm Uyên có chút khó hiểu.
Ban ngày không phải đã từ trong nhóm biết trước kết quả rồi sao?
Làm bạn tốt, hắn tự nhiên cũng quan tâm đến tình huống của Hạ Phồn.
Bây giờ các bài post trên mạng thảo luận về «Thịnh Phóng» có rất nhiều.
Hạ Phồn làm một trong các thí sinh có thực lực nhất năm nay, lại đại diện cho Tô Thành, đã tích lũy được khá nhiều nhân khí.
Dựa theo tình hình trước mắt, Lâm Uyên cảm thấy Hạ Phồn thật sự có hi vọng đi tới trận đấu cuối cùng.
.
(1) Phe giáp: Thuật ngữ phe ất - phe giáp trong tiếng trung chỉ hai bên đối tác của hợp đồng, trong đó bên giáp là bên đưa ra yêu cầu và chi tiền, còn bên ất là bên thực hiện.