Vài tuần sau, qua mấy vòng tuyển chọn, Hạ Phồn thế như chẻ tre liên tục lên cấp, lại vọt tới tứ cường, đưa tới sự chú ý của nhiều phương diện truyền thông ——
Có một việc, thậm chí ngay cả Lâm Uyên cũng nhìn lầm.
Hạ Phồn lại thuộc về loại tuyển thủ hiếm thấy, sinh ra để cạnh tranh so tài!
Rõ ràng một cô bé chỉ cần hơi căng thẳng liền trốn vào nhà vệ sinh.
Kết quả khi gặp không khí thi đấu áp lực khẩn trương, ngược lại kích thích tiềm năng của Hạ Phồn, để cho nàng có thể phát huy trận sau tốt hơn trận trước!
Nhưng...
Cuộc thi tiến hành đến lúc này, Hạ Phồn càng ngày càng thêm bận rộn, đến thời gian nổi bọt trong nhóm nhỏ cũng ít đi trông thấy. Lúc xuất hiện gần nhất, nàng chỉ vội vã nhắn một câu: "Bên tổ chức không cho chúng ta dùng điện thoại di động, sợ chúng ta tiết lộ chi tiết chương trình."
Đây là chuyện bình thường.
Chương trình thu hút được lượng lớn người xem, một phần cũng vì để lại sự tò mò với kết quả mỗi vòng cho khán giả, cho nên loại thời điểm này, tất cả thí sinh đều không được chạm tới điện thoại di động.
Giản Dịch cùng Lâm Huyên thì ngày ngày thảo luận về các vòng thi của «Thịnh Phóng» trong nhóm.
"Thí sinh lọt được vào tứ cường, ai cũng rất cứng."
"Quả thật mỗi một người đều rất mạnh, nhưng ta cảm thấy, đối thủ có uy hiếp lớn nhất với Hạ Phồn lần này chính là Đường Duyệt. Giọng hát của Đường Duyệt thật tuyệt, bẩm sinh đã lung linh kỳ ảo!"
"Nếu đánh bại được Đường Duyệt, Hạ Phồn có thể đoạt quán quân!"
"Ta cảm thấy Hạ Phồn không hề kém hơn so với Đường Duyệt, kỹ năng thanh nhạc của Đường Duyệt vẫn thua Hạ Phồn một chút, nàng dựa vào ưu thế giọng hát mới một đường tiến vào top 4."
"Chỉ có thể nói mỗi người một vẻ."
"..."
Lâm Uyên cũng chú ý tới các vòng đấu, cho nên biết Đường Duyệt mà chị gái và Giản Dịch đang nhắc tới.
Cô gái này cũng là một thí sinh tham gia «Thịnh Phóng».
Từ khi bắt đầu tranh tài tới nay, nhân khí cùng tỷ lệ ủng hộ của Đường Duyệt trước mắt xếp ở vị trí thứ nhất, Hạ Phồn thứ hai, chỉ từ số liệu tới đánh giá, tỉ lệ quán quân của Đường Duyệt là lớn nhất.
"Vậy phải xem vòng đấu tối mai kết quả thế nào."
Lúc này là cuối tháng bảy, ngày mai mùng một tháng tám, chính là cuộc chiến tranh quán quân «Thịnh Phóng» năm nay!
Lâm Huyên thậm chí muốn tới trường quay trực tiếp xem thi đấu.
Nhưng tất cả mọi người có công việc, hơn nữa địa điểm tiến hành trận chung kết ở thành thị khác, kéo nhau tới đó cũng không nhất định có thể liên lạc được với Hạ Phồn, vì vậy mọi người chỉ có thể không nhắc tới nữa.
Mà vào lúc này.
Trong công ty giải trí Huyến Lạn Ngân Hỏa.
Là ca sĩ thần tượng, Trần Chí Vũ không có tâm tình để ý tới một chương trình tuyển tú trên truyền hình ——
Mặc dù hắn bị quán quân «Thịnh Phóng» mùa trước - Triệu Doanh Cát đánh bại trên BXH bài hát mới.
Làm người nhất định phải nhìn về phía trước.
Chuyện đã qua, cứ để cho nó đi qua.
Trần Chí Vũ đã thoát ra khỏi ám ảnh của «Hồng Mân Côi», hắn lại chuẩn bị hướng tới mùa giải xếp hạng bài hát mới tháng tám ——
Mục tiêu: Số một tháng tám!
Ban đầu, tần suất phát hành bài hát mới của Trần Chí Vũ không cao như vậy.
Nhưng hai lần tuyên bố bài hát mới chỉ có thể xếp thứ hai, khiến cho Trần Chí Vũ đối với bảo tọa quán quân bài hát mới trong tháng, có một cỗ chấp niệm kiên định!
Ta nhất định phải vấn đỉnh một lần!
Thực ra tháng bảy Trần Chí Vũ đã có thể phát hành ca khúc mới, nhưng trong tháng bảy có bốn vị ca sĩ thần tượng cùng lên đài, cho nên Trần Chí Vũ tránh đi.
Hắn cũng không phải thiết đầu quái, nhất định phải húc nhau với người khác.
Tháng tám cũng còn khá, chỉ xuất hiện một ca sĩ thần tượng khác cạnh tranh với Trần Chí Vũ, người này mọi người có thể đã quen thuộc ——
Thần tượng của Tinh Mang, Kim Thư Vũ.
Nói cách khác, đây là "Song Vũ Chi Tranh" delay!
Chẳng ai nghĩ tới, hai người Kim Thư Vũ cùng Trần Chí Vũ, thoáng qua đời nhau lúc tháng sáu, rốt cuộc lại gặp nhau trong tháng tám. Cho nên khi hai bên cùng công khai tuyên bố, muốn tranh đoạt hạng nhất bài hát mới mùa giải tháng tám, nhân sĩ trong nghiệp giới đều mừng như điên:
"Đúng dịp phải không?"
"Lại là Song Vũ Chi Tranh?"
"Ha ha ha ha ha... Song Vũ Chi Tranh có thể tới trễ, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt!"
"Xem ra Trần Chí Vũ cùng Kim Thư Vũ duyên phận chưa hết rồi!"
"Cảm giác thời gian giống như lại trở về tháng sáu kia vậy, nhưng lần này sẽ không có Tiện Ngư phá rối, hai vị thần tượng có thể đấu một trận công bằng trong tháng tám."
"..."
Trần Chí Vũ cũng không để ý tới người trong nghề trêu chọc.
Dưới tình huống hai người đều là ca sĩ thần tượng nổi tiếng hiện nay, nhân khí cũng chênh lệch không lớn, phân định thắng bại chính là chất lượng ca khúc.
Trần Chí Vũ không sợ!
Bởi vì lần này đối với chất lượng ca khúc mình chuẩn bị, Trần Chí Vũ rất có lòng tin.
Mặc dù sáng tác là một người mới, không phải khúc phụ hay vương bài gì, thậm chí còn đang ở hệ soạn nhạc Đông Nghệ học năm thứ hai đại học...
Nhưng đây là người mới phi thường lợi hại, Trần Chí Vũ nghe một chút, cũng biết bài hát lần này có thể giành chiến thắng!
Về phía công ty cũng rất ủng hộ lần đánh bảng này của Trần Chí Vũ, dù sao hắn đã hai lần phải cầm top 2, hơn nữa còn không phải thua bởi ca sĩ thần tượng, mặt mũi thực sự có chút khó coi.
Thời điểm kết thúc mùa giải xếp hạng tháng sáu, truyền thông đều đua nhau chế nhạo, nói Trần Chí Vũ là ‘Vạn niên lão nhị’...
Chuyện này đối với ca sĩ thần tượng, không phải một danh tiếng tích cực.
Mà muốn triệt để xóa đi danh hiệu ‘Vạn niên lão nhị’, Trần Chí Vũ nhất định phải đoạt được hạng nhất.
Trận chiến này, không thể thua!
Nhưng có lần giáo huấn trước, lần này Trần Chí Vũ cố ý để người đại diện đi điều tra thật kỹ.
Không tra cái gì khác, nhất định phải xem tháng tám có con cá kia hay không!
"Ta thề!
Lần này thật không có!"
Vì lý do thận trọng, người đại diện điều tra ba ngày, sau nhiều lần xác minh mới đem kết quả này báo cho Trần Chí Vũ biết: "Lần trước ta nói qua, lần sau nhất định điều tra rõ, bây giờ ngươi dù sao cũng nên tin tưởng ta chứ."
"Phù..."
Trần Chí Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Không có Tiện Ngư, ta cũng không e ngại cứng đối cứng với Kim Thư Vũ, đây là cuộc chiến thuộc về ca sĩ thần tượng!"
"Đúng vậy." - Người đại diện cảm khái nói:
"Con cá kia thật không thể khiến người ta yên tâm, mỗi lần đều tìm tiểu ca sĩ không có danh tiếng hợp tác, làm chúng ta chật vật không chịu nổi. Lần này không có hắn, ngươi nhất định có thể đại hoạch toàn thắng!"
Trần Chí Vũ trong lòng đột nhiên giật mình:
"Ngươi đừng gở miệng!"
Người đại diện dở khóc dở cười: "Ngươi có phải là quá cẩn thận rồi hay không, chẳng lẽ ngươi cảm giác bài hát mình phát hành không phải đối thủ của Kim Thư Vũ sao? Dù sao bài hát lần này là do chính công ty cố ý giữ lại cho ngươi, chất lượng thực sự không thể chê!"
Trần Chí Vũ gật đầu: "Đúng như thế."
Người đại diện buông tay: "Đúng không, lần này ăn chắc rồi... Ối!"
Trần Chí Vũ lao tới gắt gao che miệng người đại diện: "Van cầu ngươi, đừng gở miệng nữa!"
Hắn đã bị người đại diện gở miệng hai lần rồi.
Trần Chí Vũ thật sự sợ cái miệng này của người đại diện.
Dù lần này không có Tiện Ngư, vì lý do an toàn, Trần Chí Vũ cũng nhất định phải chặn cái miệng của người đại diện lại, phòng ngừa hắn tiếp tục nói lung tung.
Lật xe thường tại gở miệng.
Hai lần trước chính là bài học xương máu.
Vài giây sau, Trần Chí Vũ buông tay ra.
Người đại diện bất đắc dĩ nói: "Ta biết rồi."
Hắn cảm thấy bây giờ Trần Chí Vũ có chút sợ bóng sợ gió.
Vốn chính là một đợt nắm chắc thắng lợi, nhất định phải để ý cẩn thận như vậy, nếu giành chiến thắng, cũng không đủ vui vẻ tràn trề viên mãn, viên mãn là phải được nói cho sướng miệng trước.
Xem ra ám ảnh Tiện Ngư lưu lại cho Trần Chí Vũ có chút lớn, hi vọng thời gian có thể chữa lành tất cả.
"Vậy ta đi trước."
Người đại diện cảm thấy không có ý nghĩa, khoát khoát tay rời đi.
Trần Chí Vũ gật đầu một cái, thầm nghĩ: "Kim Thư Vũ đại khái cũng có ý tránh tháng trước long tranh hổ đấu, cho nên mới chọn phát bài hát trong tháng này, nếu mọi người đã có cùng suy nghĩ như vậy, thì chúng ta liền thừa dịp cơ hội tháng tám, quyết một trận thư hùng!"