Chương 150: Một Tiếng Hô Ngàn Mỹ Thuật Sinh Hưởng Ứng
Hôm sau, Tần Châu.
Tần Nghệ khai giảng nếu so với Tề Châu bên kia thì sớm hơn hai ngày, không ít xe hơi dừng trước cổng học viện, cơ bản đều là đưa sinh viên năm nhất nhập học, mà trên một chiếc xe màu hồng nổi bật trong số đó, hai cô gái đi xuống.
"Đến rồi."
Cô gái bên trái bất ngờ chính là Lâm Huyên, nàng mở cốp sau xe, chuyển hành lý của em gái Lâm Dao xuống: "Ngươi chắc chắn ở nội trú à? Học viện cũng không xa chỗ chúng ta, bình thường ta còn có thể thuận tiện chăm sóc cho ngươi."
"Năm thứ nhất có tự học buổi tối." - Lâm Dao nói:
"Ở nội trú tiện hơn."
Lâm Huyên buồn cười nói: "Người khác đều cố gắng tranh thủ ra ngoài ở, trốn tự học buổi tối năm nhất, ngươi lại cứng rắn đòi ở trong trường học cho tiện. Bây giờ lên đại học rồi, sau này cũng không cần tự tạo cho bản thân áp lực lớn như vậy nữa."
"Ta thích học tập."
Lâm Dao cùng chị gái xách hành lý.
Lâm Huyên cười nói: "Lời này từ trong miệng người khác nói ra ta sẽ không tin, nhưng từ trong miệng ngươi lại rất có sức thuyết phục. Vậy năm đầu ngươi cứ ở trong ký túc xá nội trú đi, đợi sang năm thứ hai lại ra ngoài ở với ta, khi đó anh trai ngươi đại khái cũng quay về rồi."
Lâm Dao nói: "Được."
Lâm Huyên thuận miệng nói: "Anh trai ngươi trước còn nói phải chiếu cố ngươi, kết quả bây giờ không thấy cái bóng, đại khái chỉ nói cho vui rồi, nhưng trở thành trao đổi sinh cũng là cơ hội rèn luyện hiếm có, khi nào ngươi học tới năm thứ ba, có thể suy tính một chút.”
Lâm Dao nói: "Ừm."
Lâm Huyên lần nữa cười một tiếng, hiển nhiên đã quen với cá tính của em gái. Ba anh chị em trong nhà, Lâm Uyên cùng Lâm Dao tính cách giống nhau nhất, hai người này vô luận từ cách phản ứng với sự việc hay góc nhìn đối với một số chuyện, thậm chí ngay cả khẩu vị cũng không khác nhau bao nhiêu.
Hai chị em lôi kéo hành lý.
Thời điểm tới trước cổng trường, có người trong hội sinh viên Tần Nghệ phụ trách, mỗi một sinh viên mới nhập trường đều cần khai báo ghi danh, mà khi Lâm Dao nói ra tên của mình, học trưởng phụ trách ghi danh bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
"Ngươi gọi Lâm Dao?"
Lâm Dao: "Ừm."
Học trưởng phụ trách ghi danh nhìn kỹ thông tin của Lâm Dao trong danh sách, giống như đang xác nhận lại, mở miệng nói: "Đại học năm nhất hệ mỹ thuật, ban một Lâm Dao đồng học, năm nay mười tám tuổi, tới từ Vân Thành, chắc là không sai được..."
"Có gì không đúng sao?" - Lâm Huyên kỳ quái nhìn đối phương.
Học trưởng này cười lắc đầu một cái, sau đó bỗng nhiên nghiêng người sang, hướng về phía đám người phía xa hô lên một câu:
"Chung sư huynh, người các ngươi muốn tìm đã tới, ở đây chính là Lâm Dao đồng học!"
Lâm Huyên cùng Lâm Dao hơi bất ngờ.
Từ xa bỗng nhiên có mấy chục người tràn ra, người cầm đầu chính là Chung Dư, từ xa liền hướng Lâm Dao chạy tới, tươi cười nói: "Ngươi chính là Lâm Dao em gái của Lâm Uyên đúng không. Hắn lệnh cho chúng ta sau này chiếu cố ngươi thật tốt, chúng ta giúp ngươi cầm hành lý!"
Lâm Huyên: "..."
Không chờ nàng lấy lại tinh thần, đám người này đã phân chia xong hành lý, sau đó Chung Dư cười nói: "Ta dẫn ngươi tới khu ký túc xá năm nhất, trường học yêu cầu sinh viên nội trú thống nhất một loại chăn ga gối đệm, chút nữa ta để vị học kia tỷ dẫn ngươi đi mua."
"Chào Lâm Dao sư muội."
Nữ sinh được Chung Dư nhắc tới ngắc tay chào.
Lâm Huyên mờ mịt nói: "Lâm Uyên ra lệnh?"
Chung Dư dùng sức gật đầu một cái, sau đó một bên dẫn đường một bên giới thiệu: "Tần Nghệ của chúng ta cảnh sắc rất đẹp, phía đông là một rừng cây nhỏ, phía tây cũng có một vườn hoa lớn, phía bắc là hồ nhân tạo... Chúng ta phần lớn đều là sinh viên năm ba năm tư hệ mỹ thuật, ngươi buổi đầu nhận lớp xong cứ nói với ta, các phụ đạo viên năm nhất ta cơ bản đều quen, sẽ chào hỏi thật tốt. Bình thường phương diện sinh hoạt có cần gì hay gặp khó khăn vướng mắc cũng phải nói ra, những học trưởng học tỷ chúng ta ở trong trường có thể che chở ngươi."
Lâm Huyên: "..."
Nàng cảm nhận được tình cảm mà Lâm Uyên chiếu cố cho Lâm Dao. Chỉ là khi nhìn một màn này, trong đầu nàng xuất hiện cảm giác deja-vu rất mạnh. Lâm Huyên suy tư hồi lâu, chợt nhận ra đám sinh viên này đối đãi nhiệt tình với em gái, cực kỳ giống thái độ các vị tổng biên tập và Giám đốc nhiệt tình với mình khi mới vừa vào Ngân Lam Thư Khố!
Chờ chút, không đúng.
Trong chuyện này, có liên hệ gì sao?
Biểu tình Lâm Huyên có chút hồ nghi, nhưng hiện tại quả thực không nghĩ ra điểm mấu chốt rốt cuộc ở nơi nào.
Ngược lại toàn bộ hành trình Lâm Dao hoàn toàn ổn định, cùng gặp phải một sự việc nàng có phản ứng bất đồng với Lâm Huyên, phảng phất chuyện gì cũng trong dự liệu.
Nơi xa có không ít sinh viên cũng đang làm thủ tục nhập trường.
Thấy một đám học trưởng học tỷ lại vây quanh một tiểu muội năm nhất lấy lòng, đều lộ ra thần sắc khó hiểu.
Cũng không thể suy nghĩ theo hướng lấy lòng vì nhan sắc được, học viện nghệ thuật nữ sinh nhan trị cao nhiều nhan nhản, minh tinh chạy đầy sân, nhan sắc tân sinh viên không thua kém Lâm Dao không ít, không thấy ai có đãi ngộ cao cấp như vậy, chưa nói trong đám sinh viên vây quanh kia còn khá nhiều học tỷ.
"..."
Lâm Huyên gọi một cuộc điện thoại đường dài cho Lâm Uyên.
Bởi vì sự chênh lệch múi giờ, hiện tại Lâm Uyên vừa mới thức dậy không lâu, sau khi nhận được điện thoại của chị gái, lên tiếng giải thích: "Chung Dư em biết, là em trước đó đã nhờ cậy bọn họ chiếu cố thật tốt cho Dao Dao, không phải người xấu, chị yên tâm đi."
"Ta biết rồi."
Lâm Huyên cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc này Chung Dư vẫn còn trò chuyện cùng Lâm Dao, nhiệt tình giống như có mưu đồ khác: "Chờ sư muội thu xếp chỗ ở ổn thỏa, có thể tới Câu lạc bộ hội họa của chúng ta dạo quanh một chút, đại thần cũng là thành viên trong Câu lạc bộ hội họa, hắn ở trong đó là một đại nhân vật nổi tiếng, quá nửa thành viên Câu lạc bộ hội họa đều là học sinh của hắn."
Lâm Dao hỏi: "Đại thần?"
Chung Dư nói: "Chính là anh trai ngươi."
Lâm Dao như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Chung Dư và mọi người chung quanh liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười ngầm hiểu, tính cách này cùng với đại thần thật sự giống nhau như đúc.
Bây giờ đại thần đi Tề Châu làm trao đổi sinh, nhìn em gái hắn tính cách giống hệt anh trai, lại có mấy phần cảm xúc thân thuộc.
Cái quỷ gì?
Chỉ có Lâm Huyên vô pháp bảo trì bình tĩnh, nàng nghe những người này thảo luận, bỗng nhiên cảm giác mình không nhìn thấu Lâm Uyên rồi. Em trai thối có phải lại có chuyện gì giấu mình hay không, thế nào cảm giác hắn ra lệnh một tiếng, toàn quân hệ mỹ thuật liền xung phong xuất trận, trở thành cấm vệ quân hộ giá em gái rồi?
Hắn không phải hệ soạn nhạc sao?
Mà cùng lúc đó, tại tòa giảng đường thuộc hệ mỹ thuật học viện nghệ thuật Tần Châu.
Bên trong văn phòng tổng chủ nhiệm hệ mỹ thuật, Khổng An có chút ngoài ý muốn nhìn trợ lý trước mặt: "Ngươi nói em gái của Lâm Uyên năm nay tới học viện nghệ thuật Tần Châu chúng ta báo danh, hơn nữa đăng ký chính là hệ mỹ thuật?"
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy."
Khổng An mở miệng hỏi: "Tên gì?"
Trợ lý trả lời: "Lâm Dao đồng học."
Khổng An đi qua đi lại, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: "Mặc dù không thể kéo Lâm Uyên tới hệ mỹ thuật, nhưng em gái của hắn tới, sau này hắn cũng phải chiếu cố hệ mỹ thuật nhiều một chút, ngươi nói có phải không?"
Trợ lý: "..."
Khổng An: "Đạo sư khóa năm đầu đại học trình độ cao nhất hẳn được phân công ban một, ngươi đi an bài một chút, để cho Lâm Dao vào ban một đi, cũng nói với phụ đạo viên một tiếng... Thôi để ta trực tiếp tới nói chuyện thật tốt với phụ đạo viên, sinh viên này rất trọng yếu."
Trợ lý gật đầu.
Khổng An cười cười nói: "Nếu như Lâm Dao có một nửa thiên phú của anh trai, về sau ta liền tự mình tới dạy nàng. Ngươi nói có phải rất có ý tứ hay không, anh trai sống chết không muốn tới hệ mỹ thuật, em gái ngược lại trực tiếp báo danh hệ mỹ thuật từ đầu, nói rõ Lâm Uyên cùng hệ mỹ thuật chúng ta duyên phận chưa dứt hahaa..."