Lâm Uyên không biết rõ ràng tình huống cụ thể bên Tần Châu, sau khi ra khỏi nhà hắn cũng không tới công ty mà bảo Cố Đông cùng mình tới sân bay đón người ——
Giản Dịch đến Tề Châu rồi.
Ngày mai Tề Nghệ khai giảng, Giản Dịch vốn muốn vào trường đăng ký một suất nội trú, nhưng Lâm Uyên đã cân nhắc chuyện này, cho nên hắn đề nghị: "Nếu không ngươi và ta ở cùng nhau đi, có một phòng còn trống."
Căn hộ của Lâm Uyên có hai ngủ một khách.
Bình thường hắn ngủ tại phòng ngủ chính, phòng còn lại cơ bản đều để trống, cho Giản Dịch tới ở cũng tiện. Hai người bọn họ đều phải học ở đây một năm, hai phân viện cách nhau vài cây số, mỗi ngày gặp mặt có chút phiền phức, cho nên ở cùng một chỗ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
"Cũng được, vậy cứ thế đi."
Sau khi Giản Dịch suy tư một trận, gật đầu đồng ý, hắn giống Lâm Uyên đều là trao đổi sinh, hơn nữa còn là sinh viên năm ba, để cho hắn vào ký túc xá ở cùng với người xa lạ, luôn có cảm giác không quen, dứt khoát cùng Lâm Uyên ở với nhau thoải mái hơn: "Ta về nói chuyện với người trong nhà một chút.”
Lâm Uyên gật đầu.
Dọc đường, Giản Dịch và Cố Đông tự giới thiệu làm quen với nhau, nhưng hai người lần đầu tiên gặp mặt, cho nên chỉ đơn giản trao đổi mấy câu, đề tài liền trở lại trên người Lâm Uyên: "Ngươi ở bên đây một thời gian đã quen chưa?"
Lâm Uyên gật đầu.
Giản Dịch cười nói: "Ta mới vừa xuống máy bay liền tranh thủ quan sát, cảm giác Tề Châu cùng Tần Châu thật sự có khác biệt rất lớn, phong cách kiến trúc không giống nhau, hơn nữa bên này người địa phương hay dùng Tề ngữ trao đổi, ta cảm giác phải học tập một chút Tề ngữ..."
Lâm Uyên không lên tiếng.
Thực ra hắn biết một chút Tề ngữ, chính xác mà nói là tiếng Quảng, chuyện giao tiếp trao đổi bằng tiếng địa phương đối với hắn cũng không quá khó khăn, nhưng nói không đạt tiêu chuẩn, thuộc về mức độ cơ bản có thể khiến cho người địa phương nghe hiểu được.
"Internet cũng vậy."
Giản Dịch lấy điện thoại di động ra nói: "Cảm giác mặc dù các Đại Châu liên thông internet, nhưng trọng điểm hoàn toàn bất đồng. Ví dụ như chúng ta bên kia thích dùng Bộ lạc, Tề Châu lại lưu hành đồ chơi khác gọi là Blog, cả hai nền tảng đều có tính năng không khác nhau bao nhiêu."
Lâm Uyên gật đầu.
Lam Tinh tổng cộng có tám đại Châu, mỗi một Châu tương đương với vài quốc gia lớn nhỏ trên địa cầu, cho nên mặc dù Lam Tinh đã toàn cầu nhất thống, mọi người không có khái niệm quốc gia, nhưng giữa các Châu tồn tại khác biệt cùng cạnh tranh không chỗ nào không có. Giống như trên Địa cầu vẫn hô hào toàn cầu hóa nhưng không đồng hóa, điểm tương tự lớn nhất giữa các đại Châu đại khái là đều nói tiếng phổ thông.
Chuyện này rất bình thường.
Bởi vì có văn hóa cùng phong cách sống không giống nhau, cho nên sự khác biệt giữa các Châu vẫn tương đối rõ ràng. Đại khái bộ máy chính quyền các Châu cũng có ý đem Châu của mình tiến hành phân biệt, mặc dù không đến mức cô lập Internet, nhưng cũng tồn tại một ít điều hướng khác biệt. Nếu như trong trường hợp mọi người không chủ động tìm hiểu về Châu khác, trình độ hiểu nhau thật đúng là không đáng kể.
Làm một cái so sánh.
Ở Tần Châu lên mạng gõ Tiện Ngư, đủ loại tin tức liên quan mới nhất sẽ nhảy ra, cực kỳ cặn kẽ, mà ở Tề Châu bên này tìm kiếm Tiện Ngư chỉ có thể tra được một vài tin tức cơ bản, ví dụ như tác phẩm của Tiện Ngư, tin tức cụ thể hơn thì không dễ dàng tra được. Nguyên nhân gì thì chính Lâm Uyên cũng không rõ lắm, có lẽ nguyên nhân căn bản vẫn từ đủ loại cạnh tranh giữa các Châu.
.
Tới ngày tiếp theo, hai người rốt cuộc thu xếp ổn thỏa để tới Tề Nghệ khai giảng, Lâm Uyên cùng Giản Dịch mỗi người đi một phân viện báo danh. Trong học viện có một bộ phận đặc biệt giúp trao đổi sinh an bài thủ tục. Đợi những thủ tục này đều làm xong, Lâm Uyên được phân tới ban ba, khóa năm ba, hệ soạn nhạc học viện nghệ thuật Tề Châu.
Hắn cũng không phải trao đổi sinh duy nhất.
Trong lớp ngoài Lâm Uyên ra còn có hai sinh viên trao đổi sinh, nhưng khi giảng viên giới thiệu ba trao đổi sinh mới, Lâm Uyên rõ ràng là người được chú ý và hoan nghênh nhất. Bởi vì Tề Châu cùng Tần Châu ngoại trừ đều nói tiếng phổ thông, điểm giống nhau lớn nhất chính là:
Tất cả mọi người xem mặt.
Thuyết pháp này đại khái thích hợp với toàn bộ Lam Tinh, thậm chí thích hợp với cả hai thời không song song.
Ánh mắt các nữ sinh trong lớp khi thấy Lâm Uyên bước vào đều nhất trí sáng lên, lúc giới thiệu tới hắn, tiếng vỗ tay hoan nghênh cũng phá lệ dâng trào, nhiệt tình hơn hẳn.
Làm xong màn tự giới thiệu theo thông lệ, Lâm Uyên đi về phía những hàng ghế sau ngồi vào một chỗ trống. Ngồi cùng bàn hắn là một nam sinh, so sánh với các nữ sinh dĩ nhiên không nhiệt tình bao nhiêu, nhưng thái độ khá lịch sự, nhỏ giọng tự giới thiệu mình một câu:
"Đường Minh."
"Xin chào."
Lâm Uyên gật đầu, buông xuống cặp sách. Sinh viên nội trú mỗi ngày mang theo sách vở tương ứng môn học là được, sinh viên ngoại trú như Lâm Uyên thì mỗi ngày đều phải đeo theo cặp sách nhỏ trên lưng, nhưng ở Tần Châu cũng như vậy, cho nên Lâm Uyên đã thành thói quen.
Ngày đầu tiên khai giảng không có tiết học, ngày thứ hai mới chính thức vào chương trình.
Lâm Uyên vốn đang lo lắng chương trình học ở Tần Châu cùng Tề Châu sẽ có khác biệt rất lớn, nhưng cẩn thận nghe mấy tiết khóa mới phát hiện, hai bên có tiến độ không khác quá nhiều, cũng không bởi vì hắn là trao đổi sinh liền theo không kịp chương trình học, chuyện này đại khái có liên quan đến tri thức soạn nhạc cơ bản phổ biến toàn thế giới.
Mất ít ngày thích ứng, Lâm Uyên cũng đã hoàn toàn quen thuộc.
Mà trong thời gian hắn tới trường, Tinh Mang âm nhạc bên này vẫn đang không ngừng tìm kiếm đơn mới, vài ngày gần đây thật đúng là kéo đến hai nhà có ý tưởng ký kết hợp đồng. Nhưng vẫn giống lần trước, khi người đại diện phe Giáp tới bàn chi tiết hợp đồng, đối phương nghe tới yêu cầu của Tiện Ngư, liền nhăn mặt rời đi.
"Tiếp tục như vậy không ổn đâu."
Cố Cường Vận thở dài, gần đây có tới ba hợp đồng đàm phán không thành, toàn bộ đều là bởi vì Tiện Ngư mà sinh ra ý muốn hợp tác, cũng toàn bộ đều bởi vì yêu cầu của Tiện Ngư mà phất tay áo bỏ đi, phe Giáp Tề Châu đã bao giờ dễ nói chuyện?
"Xác thực không ổn." – Trưởng ban soạn nhạc bất đắc dĩ nói:
"Nếu như mấy tháng tới chúng ta vẫn kéo dài tình trạng hiện tại, công ty còn có thể chống bao lâu? phải nghĩ biện pháp thay đổi cục diện... Nếu không, chúng ta đem giá cả hạ xuống một ít?"
"Không được." - Cố Đông lên tiếng phản đối:
"Quên Lâm Đại Biểu nói lần trước sao, đơn hàng giá thấp đi nhờ Lâm đại biểu xuất thủ, vậy vương bài chúng ta tân tân khổ khổ mời tới trợ trận còn có ý nghĩa gì, bây giờ vấn đề lớn nhất là do Tề Châu bên này..."
Cố Đông bỗng nhiên linh quang chợt lóe!
Nàng lẩm bẩm nói: "Chúng ta hình như đi vào lối mòn, suy nghĩ sai lầm rồi. Luôn đi tìm một vài công ty quy mô vừa và nhỏ hợp tác, tại sao không tìm công ty lớn hợp tác chứ? Chỉ có công ty lớn mới xứng đáng với thân phận của Lâm Đại Biểu."
"Ngươi điên rồi sao?"
Trưởng ban cười khổ nói: "Tờ đơn vừa và nhỏ còn kéo không nổi, ngươi lại muốn tiếp tờ đơn của công ty lớn, chẳng lẽ ngươi cho rằng công ty lớn có thể dễ nói chuyện hơn sao? Trên thực tế phe Giáp là công ty lớn sẽ càng nghiêm khắc hơn!"
Cố Cường Vận cũng lắc đầu.
Tìm công ty lớn càng không có hi vọng.
Ánh mắt của Cố Đông đang nhấp nháy: "Nhưng công ty này, chắc chắn chúng ta có thể thử một chút, cũng là hi vọng duy nhất của chúng ta, nếu như công ty này cũng không mời được, đại khái chúng ta sẽ rất khó tìm được cơ hội tốt hơn."
"Công ty gì?"
"Công ty Giải trí Lôi Đình."
Cố Cường Vận cùng trưởng ban soạn nhạc đều trừng lớn con mắt, cảm thấy ý nghĩ của Cố Đông có chút hão huyền rồi, đây chính là một trong những công ty giải trí lớn nhất Tề Châu, đơn đặt hàng của bọn họ toàn bộ đều trực tiếp gửi sang Tần Châu, chỉ có số lượng cực ít cùng công ty âm nhạc bản địa hợp tác!
"Các ngươi quên." - Cố Đông cười nói:
"Công ty Giải trí Lôi Đình trước đây đã cùng Lâm đại biểu có cơ sở một lần hợp tác, hơn nữa không khó nhận ra, bọn họ vô cùng hài lòng đối với lần hợp tác đấy."
"Ngươi nói đến..."
Cố Cường Vận đột nhiên phản ứng kịp.
Phe Giáp tại Tề Châu quả thật khó hầu hạ, nhưng trước đây bản điện ảnh phim hoạt hình «Ngư Long Vũ» chính là Giải trí Lôi Đình đẩy ra, mà ca khúc ấn tượng cuối cùng sử dụng cho nó chính là tác phẩm của Lâm đại biểu, sự thật cũng chứng minh đó là một lần hợp tác phi thường hoàn mỹ ——
"Ngươi nói đến «Cá lớn»!" – Trưởng ban soạn nhạc cũng phản ứng lại, nhất thời thấp thỏm vạn phần:
"Giải trí Ngu Nhạc sẽ đồng ý không? loại công ty quy mô lớn như vậy, trước đó ta nghĩ tới cũng không dám, dưới tình huống bình thường bọn họ còn không thèm nhìn thẳng chúng ta."
"Nước cờ đầu đều phải có."
Cố Đông đứng dậy hiên ngang: "Ta cũng không tin lần này không cậy được cửa lớn của Giải trí Lôi Đình, bọn họ không phải thích hợp tác với người đến từ âm nhạc chi hương sao, bây giờ người cũng tới trước mặt rồi, Lôi Đình chẳng có lý do gì để đẩy ra hết!"