WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 229: Phát tài rồi (1)

Chương 229: Phát tài rồi (1)












Vào lúc này, trừ những học viên hệ triệu hoán có khuôn mặt đờ đẫn như kiểu nằm mơ thì toàn bộ học viên hệ khác đều có khuôn mặt không khác gì như đưa đám.

Hiện giờ, bọn họ không thèm quan tâm tới chuyện vì sao Mạc Phàm có thể thoát ra khỏi nhà giam Khôn Chi Lâm kia được….

” Tiêu viện trưởng, chuyện này… chuyện này chúng ta nên giải quyết như thế nào bây giờ!”

Các thầy cô giáo chủ nhiệm các khoa vào lúc này cũng trợn tròn mắt hết cả lên.

Mặc dù bọn họ cũng không biết vì sao cái người tên là Mạc Phàm này lại có thể trốn thoát khỏi nhà giam kia được. Nhưng lúc này tình huống 10 mấy năm qua chưa từng phát sinh đang phơi bày ra trước mắt bọn họ, khiến cho bọn họ lúc này không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Không khí vào lúc này cực kỳ hỗn loạn!

” Hay là chúng ta khuyên Mạc Phàm chủ động bỏ qua chuyện này đi. Nếu không một khi chuyện này trở thành hiện thực, nó sẽ tạo ra ảnh hưởng rất là lớn!!”

Chu Chính Hoa mở miệng nói.

Lúc cuộc ” Đấu thú so tài” vừa mới bắt đầu, tất cả bọn họ cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát sinh như thế này . Sau khi Tiêu viện trưởng nói ra những quy định kia. Thật ra lúc đó bọn họ cũng chỉ tiếp thu ý kiến của viện trưởng mà thôi. Ai mà ngờ được cái người tên là Mạc Phàm này không chỉ xuất sắc ở mặt hệ triệu hoán mà hơn nữa hắn còn nắm trong tay Lôi hệ Trung cấp ma pháp….

Ngoài trừ hai hệ vừa kể ở trên ra, chắc chắn cái người tên là Mạc Phàm này còn ẩn giấu năng lực khác nữa. Nếu không hắn bị Mục Nô Kiều đánh bại là lẽ đương nhiên. Thực lực của Mục Nô Kiều ở trong đám tân sinh viên mới này đã thuộc về loại nghịch thiên rồi!

” Quy định chính là quy định!”

Tiêu viện trưởng hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không có tiếp thu ý kiến của Chu Chính Hoa.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn, nhốn nháo này, Tiêu viện trưởng nhíu mày, rồi hét to lên một tiếng.

Tiếng hét này không khác gì có một luồng Lôi điện khổng lồ đánh ầm ầm xuống sân quyết đấu này vậy. Nó chấn cho mọi người hoa mắt chóng mặt hết cả lên.

Sau khi tiếng hét như tiếng sấm nổ vang quanh quẩn trong đầu kia tan đi. Lúc này, không khí trên khán đài mới chịu lắng xuống. Ngay lập tức, mọi người liền im lặng, không dám ồn ào nữa.

” Được rồi! Cuộc ” Đấu thú so tài” ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Tất cả tài nguyên của các hệ khác sẽ được quy về hết cho hệ triệu hoán.”

Tiêu viện trưởng tuyên bố gọn gàng, dứt khoát.

“Tiêu viện trưởng. . . . . .”

Tiêu viện trưởng cũng không để cho mọi người kịp lên tiếng, liền hừ lạnh một tiếng nói:

” Thật ra mỗi một học kỳ, trường của chúng ta đều sẽ phân phối tài nguyên đến cho từng người. Nếu như lấy số lượng đó chia ra theo đầu người, nói nó nhiều thì cũng không nhiều lắm, mà nói nó ít thì nó cũng không phải là ít. Cho nên đối với chuyện tu luyện của các trò mà nói thì số lượng tài nguyên này cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với các trò. Không phải các trò không tiếp nhận được sự trừng phạt về tài nguyên này. Mà nói đúng hơn các trò không tiếp nhận được chuyện tốt như thế rơi lên đầu của một người ở trong cái hệ chỉ có mấy người??”

” Các trò quên những lời ta nói trước khi cuộc ” Đấu thú so tài” này bắt đầu rồi sao? Các trò quên mất khẩu hiệu bồi dưỡng Ma Pháp Sư của trường chúng ta là như thế nào rồi sao??? Mười mấy năm qua, học phủ Minh Châu của chúng ta chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này. Điều này có nghĩa là sao?? Điều này có nghĩa rằng, mười mấy năm qua học phủ Minh Châu của chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ, không có thay đổi gì. Trong khi các em tân sinh viên đang đứng ở đây sẽ là tương lại của trường chúng ta, sẽ là tương lai của đất nước…. Ngày hôm nay, ta thực sự rất là vui mừng. Ta vui mừng bởi vì rốt cuộc ngày hôm nay cũng có người có thể phá vỡ cái không thay đổi kia. Mặc dù nó rất là nhỏ bé, không thể nào so sánh được với chuyện có thể thay đổi cả thế giới kia. Nhưng ít nhất đây cũng là một dấu hiệu tốt.”

Tiêu viện trưởng mắng chửi, trút cơn tức giận và mang theo vài phần thất vọng trong những lời nói kia.

Những lời này rơi vào tai mọi người không khác gì lôi đình đánh vào tai vậy. Lúc này, cho dù là tân sinh viên hay là lão sinh lâu năm đang đứng trên khán đài kia cũng ngây người ra. Bọn họ chỉ biết cúi đầu, im lặng, không dám ho hé bất cứ một câu nào.

Nếu như vừa mới bắt đầu cuộc ” Đấu thú so tài”, tất cả mọi người đều đứng lên kháng nghị cái quy định này là không công bằng thì có lẽ lúc đó Tiêu viện trưởng sẽ gật đầu chấp nhận lời kháng nghị của mọi người.

Thế nhưng, khi Mạc Phàm đánh một mạch toàn thắng và đạt tới con số 200, khi lợi ích của bọn họ bị Mạc Phàm cướp đoạt hết. Lúc này bọn họ lại cùng nhau đứng dậy, cùng nhau phản đối công khai chuyện này ??

Nếu như học phủ Minh Châu thu nhận những sinh viên như thế này. Tiêu viện trưởng thà tình nguyện đem hết tài nguyên đi quyên tặng cho những học viên không thi đậu vào học phủ nhưng vẫn còn có chí khí kia còn hơn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.