Không thể không nói, bởi vì là quân nhân nên quan niệm thời gian của Liễu Hàn Yên khá chính xác.
Nói 9 giờ thì cô liền xuất hiện ở cửa tiệm net đúng 9 giờ, không trễ một phút nào.
Khác với trước đó, do tạm thời bị đình chức nên cô không mặc quân trang, chỉ mặc áo thun trắng và quần jeans ôm.
Việc thay đổi cách ăn mặc này đem đến thay đổi lớn về khí chất, thiếu đi vài phần mạnh mẽ, nhưng lại tăng thêm vài phần thanh tú, nếu đi trên đường phố chắc chắn tần suất ngoái đầu nhìn là trăm phần trăm.
Cô cũng đổi sang lái chiếc Mercedes – Benz G65 AMG, chứ không lái chiếc quân đội Hummer hầm hố nữa.
Bất chợt trông thấy một tiên nữ hạ phàm, Tần Xuyên cảm thấy khá thích thú.
Tần Xuyên cầm một tập tư liệu ngồi vào ghế phụ lái chào hỏi:
- Chào buổi sáng, Liễu tiểu thư, ăn sáng chưa?
Liễu Hàn Yên không nói gì, hoàn toàn không muốn trả lời màn chào hỏi vô vị này, chỉ lo chạy xe đến Cục dân chính.
Tần Xuyên mất hứng, định mở nhạc trong xe nghe…
“Boom! Shakalaka!!... Boom…”
Xe sang hơn ba triệu Tệ khỏi phải bàn cãi chất lượng âm thanh, tiếng nhạc đầy sôi động vang lên khiến Tần Xuyên hứng thú đến mức nhún người theo.
Nhưng Liễu Hàn Yên lại tắt nhạc, trừng mắt với Tần Xuyên:
- Thứ nhạc nhảm nhí này có gì hay đâu!
- Này Liễu đại tỷ! Cô không muốn nghe bài này thì đổi bài khác, cổ điển, jazz, blues, thể loại nào cũng được, sao cứ phải tắt nhạc?
Tần Xuyên hết nói nổi. Cả âm nhạc mà cô gái này cũng muốn tắt, vậy còn gì gọi là thú vui cuộc sống nữa?
- Tôi nhỏ hơn anh, không được gọi tôi là “đại tỷ”.
Liễu Hàn Yên liền sửa lời, phụ nữ có cứng nhắc thế nào đi nữa cũng để ý tuổi tác của mình.
Tần Xuyên đành sửa lại:
- Vậy Liễu tiểu thư, có thể mở nhạc nghe không? Cô không muốn nói chuyện với tôi, trong xe mà im lặng thì kỳ lắm.
Liễu Hàn Yên nghĩ ngợi một hồi rồi mở máy lên chỉnh đài…
- Tin mới nhất của đài, căn cứ theo ban bố điều lệ quản lý xã hội mới nhất của chính phủ thành phố, nếu ngược đãi chó trong lễ Thất tịch sắp tới sẽ bị phạt 2333 Tệ…
Mặt Tần Xuyên phát xanh, không ngờ cô gái này lại chuyển qua đài tin tức nghe tin…
Cô muốn nghe tin cũng được, nhưng tin gì nhảm nhí thế này!
Hắn cũng không rảnh hơi nói chuyện với cô, bèn nhắm mắt dưỡng thần, tuyệt không nói từ nào nữa.
Trên đường đến Cục dân chính khá đông xe, hở chút là phải dừng đèn đỏ hơn một phút, Liễu Hàn Yên dần cảm thấy bực mình.
Trước đó đều lái xe quân đội nên lúc nào cũng có thể vượt đèn, nhưng lần này lái xe nhà bình thường nên đành phải tuân thủ luật giao thông.
Bầu không khí trong xe cực kỳ gượng gạo, tin tức cũng bắt đầu quảng cáo thuốc tráng dương, Liễu Hàn Yên không nghe nổi nữa nên tắt đài luôn.
Cô nhìn qua Tần Xuyên bên cạnh, phát hiện hắn đang nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng lại liếm môi, mặt đầy vẻ mê mệt.
Liễu Hàn Yên rất tò mò, trên đường có gì hay đâu. Cô bèn nhìn theo hướng của Tần Xuyên, tức thì hừ một tiếng!
Đầu đường có một cửa hàng tổ chức hoạt động, vài cô người mẫu xinh đẹp mặc đồ tắm nhún nhảy trên sân khấu mời chào khách hàng.
- Toàn thứ đồi bại, có gì đáng xem đâu!
Liễu Hàn Yên khinh thường nói.
Tần Xuyên lại làm như không nghe thấy gì, không màng đến cô mà tiếp tục ngắm một cách thích thú.
Tần Xuyên có chút hối hận, sớm biết vậy đã đem theo kính viễn vọng tịch thu kia rồi. Hắn luôn muốn đến biển chơi, ngắm gái đẹp mặc bikini đích thực, hôm nay xem như cuối cùng cũng thấy, đúng là rất hấp dẫn.
Liễu Hàn Yên thấy hắn mặc kệ mình, chỉ chăm chăm nhìn đám con gái ăn mặc lộ liễu kia, cảm giác trong lòng cô khó mà nói nên lời.
Lẽ nào Liễu Hàn Yên cô không bằng mấy người mẫu hạng ba đó sao? Mắt tên này có vấn đề rồi à?
Cô cúi đầu nhìn ngực của mình, kích thước cũng đâu thua gì mấy người kia, lẽ nào áo tắm có sức hấp dẫn lớn thế sao?
- Tin tin!
Đột nhiên có tiếng kèn xe inh ỏi vang lên từ đằng sau hối bọn họ đi nhanh.
Tần Xuyên nhìn kỹ thì thấy đèn đã chuyển xanh, sao cô ta vẫn không chạy đi, đang nghĩ cái quái gì vậy!
- Nè! Đèn xanh rồi, Liễu tiểu thư lái xe thì đừng ngây người ra chớ, nguy hiểm lắm đó!
Tần Xuyên nhanh miệng nhắc.
Liễu Hàn Yên phát hiện mình bị thất thần vì nghĩ đến ngực và áo tắm nên có chút xấu hổ, bèn mau chóng nhấn ga chạy đi.
Liễu Hàn Yên càng nghĩ càng thấy tức, đều tại tên quỷ hạ lưu này khiến cô toàn nghĩ đến những thứ hoang đường.
Hơn nửa tiếng sau, hai người đã đến chỗ đăng ký kết hôn.
Khí chất lạnh như băng cùng dung mạo không chút tỳ vết của Liễu Hàn Yên nhanh chút thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Không ít đàn ông đều nhìn Tần Xuyên với ánh mắt ngưỡng mộ, không biết hắn có bản lĩnh lớn đến đâu mà có thể kết hôn với mỹ nữ đẳng cấp thế này.
Liễu Hàn Yên cuối cùng đã xác định rằng: không phải sức hấp dẫn của cô có vấn đề, mà do phẩm vị của Tần Xuyên quá hạ lưu!
Cả quá trình chứng nhận rất thuận lợi, duy chỉ có việc hai người cùng chụp hình kết hôn là khá ngượng ngùng.
Thợ chụp bảo hai người đứng sát nhau, thân mật một chút. Tần Xuyên không hề gì, mặt cười tươi rói thử tựa đầu qua bên Liễu Hàn Yên.
Nhưng Liễu Hàn Yên lại không được thoải mái, mặt lạnh tanh như thể bị ai đó bắt trói tới đây.
- Ha ha, cô dâu xinh đẹp này có thể cười tươi lên không, đứng gần chồng cô thêm chút nữa, không thì hiệu quả hình ảnh không đẹp đâu.
Thợ chụp hướng dẫn.
Liễu Hàn Yên không vui, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Pháp luật có quy định chụp hình kết hôn phải cười à?
- Cái này… đương nhiên không phải, chỉ là kiến nghị cá nhân thôi.
Thợ chụp lau mồ hôi lạnh trên trán, không biết tại sao khí chất của cô gái này lại áp chế y đến mức khó thở.
- Vậy đừng nhiều lời nữa, chụp mau đi!
Liễu Hàn Yên nói như đang ra lệnh cho quân sĩ của mình.
Thợ chụp muốn khóc không thành tiếng, nếu không vui như vậy thì kết hôn làm gì? Có khi nào bị bắt tới đây không?
Tần Xuyên đành phải hòa giải, cười nói:
- Chú đừng giận, vợ cháu mặt lạnh tim ấm, thực ra không có ác ý gì, chú lo chụp là được rồi.
- Ai là vợ anh chứ?
Liễu Hàn Yên nghe cách gọi như vậy, bèn bực bội trợn mắt với hắn.
- Cô sắp lấy chứng nhận với tôi rồi, không gọi cô là vợ, chẳng lẽ tiếp tục gọi cô là Liễu tiểu thư à?
Tần Xuyên gằn giọng hỏi lại, trước mặt người ngoài hắn không muốn đánh mất phong độ của đàn ông.
- Anh…
Liễu Hàn Yên nghĩ ngợi, hình như không thể ngăn Tần Xuyên gọi như thế. Dù gì cô đã chịu kết hôn rồi, không trách ai được, nếu cưới rồi mà vẫn gọi là Liễu tiểu thư thì đúng là không hợp lý.
- Hì hì, cứng họng rồi à? Phải nói lý lẽ chứ!
Liễu Hàn Yên quay ngoắt đi mà không nói gì, đành nhịn vậy.
Tần Xuyên liền cười đắc ý, xem như hắn đã chiếm lại thế thượng phong.
Thợ chụp nhìn đến đơ người. Cặp vợ chồng này có vấn đề về thần kinh phải không, y đành chụp nhanh cho xong vậy.
Khi hai người cầm hai giấy chứng nhận màu đỏ rời Cục dân chính thì trời đúng giữa trưa.
Liễu Hàn Yên xem giờ. Nói:
- Tôi phải đến đại học Đông Hoa đón em gái, anh tự lái xe về đi.
Tần Xuyên nghe vậy bèn nói:
- Hay quá! Tôi cũng định đến đại học Đông Hoa đăng ký đây, cô tiện thì chở tôi theo luôn đi!
Liễu Hàn Yên gần như đứng hình trong phút chốc. Cô nhíu mày nhìn hắn, vốn tưởng có thể mượn cớ này bỏ rơi hắn, dù gì hắn và Liễu Tiên Tiên hình như không hợp nhau lắm, từng có xích mích.
Nào ngờ Tần Xuyên cũng muốn đi, điều này khiến Liễu Hàn Yên trở tay không kịp.
- Anh đến đăng ký? Là ý gì?
Tần Xuyên mất kiên nhẫn cười nói:
- Tôi muốn đến đó học khóa MBA.
Liễu Hàn Yên nghe thế càng bực hơn:
- Anh muốn chuẩn bị cho cuộc thi gia tộc sao?
Tần Xuyên gật đầu:
- Đúng vậy, tốt xấu gì cũng phải lấy tấm bằng chứ.
- Anh là võ sĩ Tiên Thiên, tham gia thi võ của gia tộc chẳng phải thuận lợi hơn à? Tại sao lại muốn thi văn làm gì?
Liễu Hàn Yên thấy khó hiểu.
Tần Xuyên nghiêm túc hạ giọng, ghé sát tai Liễu Hàn Yên nói:
- Cô là vợ tôi nên tôi mới nói với cô, thực ra tôi là vũ khí bí mật của Tần gia!