Tần Xuyên vốn chỉ nói đùa, nhưng Liễu Hàn Yên lại không nghĩ vậy.
Thật ra mấy hôm nay Liễu Hàn Yên cũng đang nghĩ tại sao Tần Xuyên bẩm sinh giỏi võ, song trước đó không ai từng nhắc đến, hình như người của Tần Gia cũng hoàn toàn không xem là gì.
Phải biết những người cùng tuổi với cô có thể đạt cấp võ sĩ Tiên Thiên, đó chính là võ sĩ thiên tài mà các gia tộc lớn dốc sức bồi dưỡng. Huống hồ Tần Xuyên có thể sống sót khi bị Cự Hùng và Thiết Bằng tấn công, nhiêu đó cũng đủ chứng minh thực lực của hắn không hề thua cô.
Nghĩ đến cùng, Liễu Hàn Yên thấy khả năng lớn nhất là do Tần gia muốn bảo vệ Tần Xuyên, không để người ngoài biết được.
Bây giờ Tần Xuyên lại nói vậy, Liễu Hàn Yên liền xác định được phán đoán của mình, đúng là có huyền cơ trong đó.
Tần Xuyên ngây người, tại sao Liễu Hàn Yên lại có biểu xảm cực kỳ nghiêm túc như thế, còn đứng đó gật đầu nữa.
- Anh nói tin quan trọng như thế với tôi, không sợ trưởng bối trong gia tộc trách sao?
Liễu Hàn Yên hỏi đầy tò mò.
Lúc này Tần Xuyên bèn nghĩ, cô ta tin thật rồi, nên nói cô ta ngây thơ hay là dễ thương đây?
Nhưng nói đến nước này rồi, nếu nói là hắn đang chọc cô, chắc hắn sẽ bị đánh đến dở sống dở chết.
Tần Xuyên đành nói một cách thâm trầm:
- Mặc kệ họ nói gì, có vài chuyện tôi phải nói cô biết. Tuy cô kết hôn với tôi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta gặp nhau chỉ mới lần thứ tư, nhưng trong lòng tôi, chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm rồi. Nếu chúng ta đã cách xa như thế, lại có thể gặp nhau như ông trời an bài, kết làm vợ chồng, vậy tôi tin tất cả đều là ý trời. Tôi biết cô không tin vào tình yêu, cũng không muốn làm nghĩa vụ của người vợ, nhưng dù gì chúng ta cũng cùng đi qua hơn nửa đời người. Dù không thường gặp nhau, không có cơ sở tình cảm thì cũng phải sống với nhau cho tốt, đối đãi chân thành với nhau.
Tần Xuyên nói rất thành khẩn. Theo hắn thấy, nếu đã cưới Liễu Hàn Yên, mặc kệ cô có thích hắn hay không, hắn đã xác định cô là người phụ nữ của hắn rồi.
Giống như Đường Vi và Diệp Tiểu Nhu vậy, nếu đã theo hắn, dù có được pháp luật thừa nhận hay không thì trong lòng Tần Xuyên, họ vẫn là người của hắn, phải đối xử tốt và bảo vệ cả cuộc đời này.
Nói ra thì có chút mất mặt, chung quy đối với họ mà nói thì không công bằng, là rất ích kỷ, nhưng bản tính của con người có lúc là thế.
Tuy hiện giờ Liễu Hàn Yên không thích Tần Xuyên, thậm chí là ghét hắn, nhưng không có nghĩa sau này cũng như thế.
Tần Xuyên tin rằng với vẻ ngoài đẹp trai của mình, hắn nhất định có thể leo lên ngọn núi thánh nữ của Liễu Hàn Yên!
Trong mắt của Liễu Hàn Yên có chút nghi ngờ, trước đó tên này từ chối kết hôn như thế, lần này lại nói phải đối đãi chân thành. Cô dĩ nhiên sẽ không tin hết, nhưng cũng có thêm chút thiện cảm với hắn.
Đặc biệt là câu “trong lòng tôi, chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm rồi” khiến cô có phần xúc động.
Trước kia, khi còn là một cô gái nhỏ, cô cũng từng nghĩ đến vị hôn phu của mình, người bị Tần gia bỏ lại trong núi có dáng vẻ thế nào, đang làm gì, hắn có biết đến sự tồn tại của cô hay không…
Nhưng sau này do nhiều biến cố ập đến, cô không còn ôm lấy những suy nghĩ ngây thơ đó nữa, bắt đầu xem khoản thời gian đó như sứ mệnh gia tộc, không có chút cảm tình hay mơ tưởng nào.
- Nếu bây giờ Liễu gia chúng tôi và Tần gia các anh là thông gia, xem như đã liên minh rồi. Tôi sẽ giúp anh giữ bí mật này, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thuận lợi.
Liễu Hàn Yên chợt đưa cánh tay trắng nõn của mình ra.
Tần Xuyên méo miệng, hợp tác thuận lợi? Cô ta thật sự xem kết hôn là công việc à?
Hắn đành gượng gạo bắt tay Liễu Hàn Yên:
- Ha ha, thuận lợi, nhất định thuận lợi…
Liễu Hàn Yên không nhiều lời nữa, bèn chở Tần Xuyên đến trước cửa nam đại học Đông Hoa.
Không lâu sau, một cô gái xinh xắn đeo kiếng mắt, tóc buộc chỏm cao, vai khoác ba lô đi ra từ cửa.
Thân hình nhỏ nhắn của cô gái lại cô cùng nóng bỏng, đường cong mê người, trước ưỡn sau mẩy. Cô mặc áo thun Kitty màu hồng chật căng, thật khiến người ta nghi ngờ có phải mua nhầm kích cỡ nhỏ quá hay không.
Điều khiến Tần Xuyên bất ngờ chính là khi Liễu Hàn Yên thấy em gái đi ra, cô nở nụ cười xinh đẹp hiếm thấy, tựa như đóa sen tuyết bừng nở lay nhẹ trong gió, cả ánh mắt cũng ấm áp gió xuân.
- Chị ơi!
Liễu Tiên Tiên thấy chị liền vui đến mức nhảy cẫng lên, cười tươi rạng rỡ sà vào lòng Liễu Hàn Yên như én con về tổ.
Cô gái nhỏ này còn xoa mặt vào ngực của chị mình, Tần Xuyên đứng bên cạnh nhìn rất ngưỡng mộ. Hắn cũng muốn thử nhưng sợ bị đánh chết.
Chợt Liễu Tiên Tiên trông thấy Tần Xuyên bước xuống xe, khuôn mặt tròn xoe tức thì tỏ vẻ hùng hổ.
- Là tên xấu xa này à! Sao chị lại đi cùng anh ta?
Liễu Hàn Yên chỉnh lại tóc bị rối giúp em gái, ánh mắt có chút cưng chiều, ung dung nói:
- Hôm nay chị và anh ta lấy chứng nhận, anh ấy nói muốn đến đây đăng ký khóa học MBA nên tiện đường cùng đi.
- Hả? Chị kết hôn với anh ta thật sao?
Mặt Liễu Tiên Tiên đầy vẻ khó chịu:
- Loại người này sao có thể làm chồng của chị, chị quá nghe lời người nhà rồi!
Tần Xuyên lầm bầm:
- Em vợ, em nói vậy là không đúng rồi. Hai anh chị mới kết hôn, hôm nay là ngày đầu tân hôn, sao có thể nói chuyện không vui chứ? Ngày tháng còn dài, không chừng em sẽ phát hiện anh rể có rất nhiều ưu điểm thì sao?
- Đi chết đi! Còn lâu anh mới là anh rể của tôi! Tôi không đời nào tin kẻ xấu vừa háo sắc vừa lười như anh có ưu điểm gì đâu!
Liễu Tiên Tiên làm mặt quỷ lè lưỡi nói.
Tần Xuyên nghĩ bụng chẳng phải chỉ sờ mông cô thôi à, có cần căm hận đến mức đó không. Nhưng hắn cũng không rảnh lãng phí thời gian với Liễu Tiên Tiên, bèn xua tay nói:
- Vậy tôi vào đăng ký đây.
Nhưng đi mới vài bước, Liễu Tiên Tiên liền cười khúc khích:
- Khóa học MBA phải đợi đến kỳ nghỉ hè bắt đầu mới có thể đăng ký, đến ngày tháng còn không biết, không chỉ là kẻ xấu mà còn là đồ ngốc!
- Hả?
Tần Xuyên xấu hổ xoay người, lấy tài liệu đăng ký ra xem thử, đúng là thời gian chưa tới!
- Ây da, em không nên nói cho anh ta biết!
Liễu Tiên Tiên đột nhiên sầu não dẩu môi, lầm bầm:
- Nên để tên ngốc này uổng công một chuyến mới phải!
Tần Xuyên hết nói nổi, cô em vợ này cũng xấu quá đi. May mà phản ứng của cô gái có phần chậm chạp, bằng không hắn uổng công rồi.
- Hì hì, nếu đã vậy thì bà xã, em vợ này, anh mời hai người ăn cơm nhé!
Tần Xuyên vỗ ngực:
- Tuy không có tiệc rượu, nhưng tốt xấu gì cũng là ngày đầu tân hôn, để ông xã mời.
Liễu Hàn Yên dĩ nhiên không có hứng thú:
- Anh ăn một mình đi, còn tôi đi với Tiên Tiên, nhưng mà tôi có thể chở anh về.
Bởi vì những lời trước đó của Tần Xuyên, thái độ của Liễu Hàn Yên cũng tốt hơn một chút. Cô cũng mong mình có thể sống tốt với hắn, đương nhiên không hề có ý nghĩ muốn tình cảm tiến triển gì hết.
Tần Xuyên lấy làm bất đắc dĩ. Tuy Liễu Hàn Yên cho phép hắn gọi là bà xã rồi, song vẫn không có ý định muốn ở cùng hắn nhiều hơn, muốn chinh phục cô gái này thì đường còn xa lắm.
Nhưng Liễu Tiên Tiên đột ngột chớp đôi mắt tròn xoe, lộ một tia gian xảo cười hì hì:
- Chị, cứ để anh rể mời đi! Được không?
Em vợ ôm eo chị mình chu môi, khuôn mặt nũng nịu dễ thương như búp bê sứ khiến người ta khó mà từ chối.