Trương Khải Văn hét lớn.
- Hừ, sao anh biết Tần Xuyên không mua nỗi? Anh ấy còn có chiếc du thuyền mấy tỷ, đậu ở cảng Bích Hải Sơn Trang, anh có cần đi xem thử không?
Người lên tiếng là Chu Phương Ngữ.
Thấy Trương Khải Văn thô lỗ hét lớn lên như vậy, Chu Phương Ngữ không chịu nổi, đột nhiên cảm thấy gã này đúng là quá kém, chả trách chị mình không chịu đồng ý.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn cũng lắc đầu, không ngờ Trương Khải Văn lại ăn nói thiếu chừng mực như vậy, đúng là thiếu tu dưỡng.
Sắc mặt ba người họ Trương đều thay đổi, nhìn vẻ mặt của cha con Chu gia đây hẳn là sự thật.
Gặp phải quỷ rồi sao! Tần gia đâu phải Chu gia, kiếm đâu ra nhiều tiền để Tần Xuyên tiêu xài vậy chứ!? Chẳng lẽ Tần Xuyên tự kiếm? Nhưng hắn mới hơn hai mươi tuổi, nghe nói trước đây toàn ở trong núi cơ mà?
Lúc này Trương Ngọc vỗ vai con trai, nói:
- Thật hay giả, không quan trọng. Ba tin Chu tiểu thư không phải kiểu phụ nữ tham đồ quý giá. Dù thế nào, kính mong Chu tiểu thư suy nghĩ cẩn thận, Khải Văn nhà chúng tôi một lòng một dạ với cháu, cho nên mới kích động như vậy.
Trương Khải Văn liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, Phương Tình, tuy tạm thời anh không thể cho em được gì nhiều, nhưng anh sẽ đối xử thật tốt với em.
Trong sảnh lại rơi vào yên tĩnh, Chu Phương Tình nhìn Tần Xuyên, lại nhìn người nhà, cắn môi.
- Đã nói đến mức này rồi, Tình Nhi, con nói thử xem, con nghĩ thế nào?
Chu Thanh Sơn chẳng muốn đắc tội với bên nào, nên đành để con gái mình lựa chọn, dù sao Chu Phương Tình cũng không phải một cô bé nữa, cô đã có suy nghĩ riêng của mình.
Chu Phương Tình oán thầm, cô biết ba và ông nội đều rất khó xử, cô cũng biết, nếu hôm nay cô từ chối Trương gia, có thể sẽ đem đến một vài phiền phức.
Nhưng lòng cô không hề dao động vì những điều này.
- Ba, ông nội, cả học trưởng Khải Văn, Bộ trưởng Trương, Bí thư Trương, cháu rất cảm ơn học trưởng Khải Văn đã thích cháu, nhưng giữa chúng cháu thực sự không thể...
Trương Khải Văn nghe xong, mặt trắng bệch, nhìn Tần Xuyên nói ám chỉ,
- Vì... vì sao? Chẳng lẽ em đã thích người khác!?
Chu Phương Tình cười cười,
- Học trưởng, trước kia em ngồi xe lăn gần mười năm, đã như người chết rồi. Đối với em mà nói, rất nhiều chuyện người ta phải dùng cả đời để nghĩ, em lại dùng mười năm này để nghĩ xong cả rồi.
- Năm nay, hết lần này đến lần khác em trải qua thời khắc sinh tử, em nhận thức rõ, cái gì quý giá nhất đối với em, cho nên em biết mình muốn gì... xin lỗi, em không thể ở bên cạnh anh được.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn, Chu Phương Ngữ ở bên cạnh, nghe cô nói vậy, sắc mặt vô cùng phức tạp. Cô đã nói vậy rồi, với tư cách người nhà họ cũng chẳng thể khuyên nhủ gì nữa.
Con gái người ta ngay cả sống chết cũng chẳng để ý, chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, anh còn muốn cô ấy phải làm sao nữa.
Trương Minh, Trương Ngọc đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
- Đã vậy, Khải Văn, chúng ta cáo biệt thôi, mấy thứ duyên phận này, không thể cưỡng cầu được.
Trương Minh nói xong, bước ra ngoài trước tiên.
Mặt Trương Khải Văn buồn bã tăm tối, vốn cho rằng gọi ông nội cả và cha mình, hai vị trưởng bối quyền cao chức trọng đến thì có thể khiến Chu gia thỏa hiệp, không ngờ mọi việc lại trở nên như vậy.
Gã nhìn Tần Xuyên với ánh mắt phẫn uất, trong mắt gã, Tần Xuyên đã dùng thủ đoạn dơ bẩn dụ dỗ trái tim Chu Phương Tình.
Cha con Chu gia cười khổ tiễn người, bọn họ cũng chẳng biết tiếp theo có bị Trương gia trả thù không, chỉ mong đối phương rộng lượng một chút.
Đợi người Trương gia đi hết rồi, Tần Xuyên cùng Chu Phương Tình vào phòng cô, cũng chẳng phải muốn làm gì, chẳng qua Chu Phương Tình không kìm được muốn dùng kính lúp để xem cho kỹ hai món đồ cổ này.
Cha con Chu gia thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, cười khổ bất đắc dĩ; ánh mắt Chu Phương Ngữ thì phức tạp, như nghẹn trong họng.
Phòng riêng của Chu Phương Tình, cô nàng xem liền hai tiếng đồng hồ, đã gần giữa trưa mà vẫn chưa xem đủ.
Cô còn kiên nhẫn lật giở sách vở, nghiên cứu vài tư liệu về Trần Hồng Thụ, càng lúc càng tin rằng, đây là bút tích thật.
- Thần kỳ quá, bức họa này nghe nói được cất giữ trong bảo tàng lớn, sao lại nằm trong tay anh.
Chu Phương Tinh chớp đôi mắt dễ thương hỏi.
Tần Xuyên ôm eo cô, cười hì hì nói:
- Trong bảo tàng có bao nhiêu thứ là đồ thật, những món đồ nghệ thuật quý giá trên thế giới, đa phần đều bị những người có quyền có thế giữ riêng, chỉ có đồ giả để trong viện bảo tàng lâu, tự khắc thành đồ thật thôi.
- Tốn không ít tiền nhỉ, em cảm thấy quý giá quá, hay tí nữa anh cầm về đi.
Chu Phương Tình do dự.
Tần Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt của cô nàng trong lòng mình,
- Nói ngốc nghếch gì đó, làm gì có chuyện tặng rồi còn cầm về lại? Hơn nữa, em đã tỏ tình với anh rồi, sau này sẽ là người của anh, tặng cho em cũng như tặng người của mình thôi.
- Em... em tỏ tình khi nào?!
Chu Phương Tình căng thẳng ngượng ngùng nói lắp.
Tần Xuyên cười xấu xa:
- Lúc ở trong rừng em nói gì, “Em chỉ cần anh”... Hôm nay em còn nói đồ anh tặng em, em đều thích hết... đây chẳng phải tỏ tình sao?
Chu Phương Tình cúi thấp đầu, hai tai đỏ bừng,
- Em đâu có nói... anh nhớ nhầm rồi.
Thấy Chu Phương Tình yêu kiều hơn cả hoa, Tần Xuyên đâu thể nào nhịn được, bắt đầu máy mó chân tay, một bàn tay vuốt ve phía sau lưng cô, một bàn tay khác thì vuốt ve cặp mông của cô.
- Tình Nhi, còn nhớ hình ảnh lúc đầu anh châm cứu cho em ở trong phòng này không?
- Ừm...
Chu Phương Tình bị sờ đến mức cả người bắt đầu nóng bừng.
- Hình như em nằm ở đó đúng không, chúng ta làm lại lần nữa nhé.
Tần Xuyên thì thầm bên tai cô.
Chu Phương Tình yếu ớt nói:
- Em... em đâu bệnh đâu, sao anh còn muốn châm cứu cho em.
Tần Xuyên nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô, nói:
- Anh không châm cứu cho em, anh chỉ muốn được như trước đây, sờ vào những vị trí kia một chút.
- Em không cần! anh bắt nạt người ta!
Chu Phương Tình vừa nghĩ đến hình ảnh này, đầu óc choáng váng.
Tần Xuyên đâu để ý nhiều như vậy, con gái nói không, nhưng hơn phân nửa là đồng ý, hắn vội bế Chu Phương Tình đang mềm oặt bước sang bên kia, để cô nằm ở đó.