Tần Xuyên chớp chớp mắt, thật ra hắn đã nhận ra được trong xe có một vị cao thủ không tầm thường
Tần Xuyên liền nhớ ngay đến chuyện lúc buổi gặp Liễu Hàn Yên, cũng đại khái có thể đoán ra đang có
Hắn phá lên cười:
-Ông chủ, chú thật biết nói đùa, cháu đâu có quen quý nhân hay quý phi nào đâu chứ, không gặp, không gặp đâu!
Khâu Minh vội rối rít lên:
-Tôi lừa cậu làm gì, đúng là quý nhân đó, ông chủ lớn đó! Có chuyện quan trọng cần nói với cậu,tiệm net nho nhỏ này cuả chúng ta có thể phát tài được hay không nhờ hết vào cậu đó! Tần Xuyên, cậu phải dụng tâm một chút, khách khí một chút đấy!
-Tần Xuyên, chú Khâu đã nói vậy rồi, anh cứ thủ đi gặp xem sao! –Diệp Tiểu Nhu ở bên cạnh có lòng khuyên một câu.
Tần Xuyên không biết làm thế nào, hắn biết mình không thể trốn được, cũng không thể thẳng thừng trốn tránh được, bởi những người kia có thực lực quá mạnh, chỉ sợ là hắn có trốn ra nước ngoài thì cũng vẫn bị tìm được.
Dù không bằng lòng, nhưng hắn đành phải đi đến bên cạnh chiếc Mercesdes kia, nhìn vào trong xe.
Bên trong có một người mặc áo vải mỏng, quần dài màu đen, thần thái rất điềm đạm.
Tuy mái tóc của ông lão này đã bạc gần hết, nhưng nét mặt vẫn rất hồng hào, tràn đầy sinh khí, hiển nhiên là thuật bảo trì nhan sắc của những người sau khi tu luyện cổ võ đạt đến một thành tựu nhất định.
-Cháu trai, lại gần ngồi xuống đi!
Ông cụ mỉm cười nhìn Tần Xuyên vẫy tay một cái.
-Ông à, ông là ai thế, chúng ta có quen biết sao?- Tần Xuyên hỏi.
Ông lão nhìn hắn, nét mặt đặc biệt phấn khỏi:
-Cháu có thể gọi ta là ông chú, ta họ Tần, tên có một chứ Minh, là em ruột của ông nội chaus.
Sắc mặt Tần Xuyên lập tức trùng xuống, trở nên lạnh lùng khác thường. Dù bình thường hắn có thể khống chế tình cảm của mình rát tốt, nhưng giây phút này, hắn không thể nào bình tâm được.
Người của Tần gia!
Đây là lần đầu tiên hắn được gặp người thân của mình! Hơn 20 năm rồi…
-Tìm tôi có chuyện sao?
Tần Xuyên hít một hơi thật sâu mới lạnh lùng hỏi.
-Cháu lên xe trước đi, chúng ta tìm một nơi, từ từ nói chuyện …
Tần minh nói, vẻ mặt rất nhã nhặn.
-Tôi còn bận rất nhiều việc, không có rảnh!
Tần Xuyên nói xong liền xoay người đi.
Tiền Mục lại đột nhiên lên tiếng:
-Cháu không muốn biết chuyện về mẹ ruột của mình sao?
Tần Xuyên dừng bước, cả thân người cứng ngắc, xoay lại, ánh mắt phức tạp nhìn ông lão.
Thật ra, trong thâm hắn vẫn luôn có nghi vấn, chính là mẹ ruột của hắn là ai. Bởi hắn đã có điều tra tư liệu về Tần gia thông qua mạng Internet, nhưng hắn phát hiện được, cha của hắn chưa từng kết hôn!
Nói các khác, mẹ ruột của hắn vẫn luôn là bí mật của Tần gia.
Chuyện này là tại sao? Tần Xuyên đã xâm nhập vào hệ thống của Cục An toàn, tìm tư liệu về Tần gia, dơn giản chỉ muốn làm sáng tỏ một điều: mẹ đẻ của hắn là ai?
Ông lão cười lớn:
-Cháu trai, cháu không phải nhát gan vậy chứ? Chi bằng lên xe, ông chú mới cháu ăn tối!
Khóe mắt Tần Xuyên giật giật, lão già này, lại còn dùng chiêu khích tướng nữa?
Thế nhưng, hắn thật sự luôn khát khao biết được mẹ đẻ của hắn là ai, tại sao lại không có bất kỳ thông tin nào lưu trữ về bà
Tần Xuyên im lặng lên xe thương vụ, cùng Tần Minh đi đến một nhà hàng ăn có tiếng ở vùng này.
Hai người đi đến một bàn đã được đặt trước, nhân viên phục vụ lần lượt bê trà và đồ ăn lên.
-Đồ ăn tỉnh Giang ở đây tất cả đều được làm theo đúng truyền thống và chính tông Tần gia chúng ta chính là lãnh tụ của tất cả các thế gia cổ võ ở tỉnh Giang này, đời đời kiếp kiếp đều sinh sống ở đây, cháu là trưởng tử trưởng tôn, nếu có thờigi an nên tìm hiểu một chút vè con người và văn hóa nơi này.
Tần Minh mỉm vười nói.
Tần Xuyên vẫn im lặng, những thông tin này, hắn đã biết từ lâu
Tần Minh chợt nhớ ra gì đó:
-À, đúng rồi, nhất định là cháu đã điều tra về Tần gia chúng ta rồi. Nếu không thì, sau khi từ biệt sư môn xuống núi, cháu cũng sẽ không đi nơi nào khác mà trực tiếp tìm đến Đông Hoa này, Dù sao bức thư để lại cho cháu năm đó cũng không có ghi lại nơi Tần gia chúng ta sinh sống.
Tuy Tần Xuyên không muốn thừa nhận nhưng quả thật hắn đã biết rõ Tần gia sinh sống tại tỉnh Giang cho nên mới đến đây.
Có điều, nơi mà tổ tiên Tần gia sinh sống là một thôn trang nhỏ tương đối vắng vẻ và không có tiếng tăm có tên là Lệ sơn, cách nơi này hơn trăm cây số.
Trên thực tế, tất cả các gia tộc và môn phái cổ võ lớn ở Trung Hoa đều tọa lạc ở nơi thất thanh tịnh, đây cũng là nơi tốt để ẩn danh
-Ông tìm tôi đến không phải là để nói mấy chuyện vớ vẩn này chứ? – Tần Xuyên nhấp một ngụm trà rồi nói.
Tần Minh cười lớn:
-Có thể nghe ra được, hơn 20 năm này, trong lòng cháu đã tích tụ lại không ít oán khí. Có điều, đây cũng là chuyện mình thường….
Haizz, năm đó, ta đã cực lực phản đối đưa cháu đến Thanh Liên môn, còn cãi nhau to với cha và ông nội cháu, nhưng họ vẫn muốn đem chau đi, ta cũng không thể ngăn được…
-Đừng nói mấy lời thừa thãi này, chuyện đó dù sao cũng đã thành sự thật rồi! Tôi chỉ muốn biết, mẹ ruột của tôi là ai mà thôi! – Tần Xuyên lạnh lùng đáp.
Tần Minh lắc đầu ngay:
-Ta không biết!
-Phịch!
Tần Xuyên đập bàn một cái:
-Ông lừa tôi?!
Tần Minh khoát tay giải thích:
- Cháu nghe đã, không chỉ ta không biết, mà ông nọi cháu, toàn bộ Tần gia đều không biết, người duy nhất biết được mẹ ruột của cháu là ai, là cha cháu, Tần Mục.
-Sao cơ?
Tần Xuyên khó mà tin được, chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ mẹ của hắn có thể tàng hình hay sao?
-Ông coi tôi là thằng ngốc hay sao? Tôi ở trong cái tiệm nét bé tí tẹo kia, các người còn có thể tìm được, mẹ tôi mang thai mười tháng mới sinh được ra tôi, vậy mà các người lại không biết bà ấy?
Tần Minh cười khổ, dường như ông ta cũng không biết làm sao:
-Năm đó, cha cháu đột nhiên bế cháu về, lại không chịu nói bất cứ thông tin gì mẹ cháu, cho nên ông nội cháy mới nổi trận lôi đình.
Dù sao, chuyện này đối với Tần gia chúng ta, một trong Ngũ đại cổ võ thế gia là một điều sỉ nhục, trưởng tôn trưởng tử lại được ột người đàn bà vô danh sinh ra.
Vì chuyện này, chúng ta cũng đã lén làm xét nghiệm huyết thống, kết quả đã xác thực cháu chính là con ruột của A Mục, đây là điều không thể chối cãi.
Tần Minh thở dài:
-Chúng ta đã bỏ ra rất nhiều nhân lực vật lực, để điều tra thân thế của mẹ cháu cũng như hành tung năm đó của cha cháu, thế nhưng cũng không tìm được đáp án.
Chuyện đã xảy ra như thế, do mẹ cháu là một bí mật, cha cháu không lấy vợ, cũng không làm lành với ông nội của cháu, có thể nói là khiến người khác rất phiền lòng.
Tần Xuyên ngồi ngẩn người một lúc, khó trách hắn vất vả cực nhọc đi tìm tin tức về mẹ ruột của mình thế nhưng đều là công dã tràng.
Thì ra, người phụ nữ này cốn chưa từng xuất hiện ở Tần gia!
Chuyện này sao có thể? Cha hắn đã giấu diếm thể nào, cho đến khi hắn được sinh ra, người phụ nữ đó cũng không được lộ diện?
Hơn nữa, tại sao ông ta lại muốn giấu đi tất cả chuyện này?
Tần Minh nói vào trọng tâm:
-Cháu trai, ông chú phải thừa nhận rằng, cháu không phải là thành viên được gia tộc hoan nghênh bởi cháu đại biểu cho ô nhục của Tần gia, đại biểu cho nỗi đau của ông nội cháu!
Cha cháu vốn là người xuất sắc nhất trong thế hệ, ông nội cháu luôn kỳ vọng rất cao vào cha cháu, chỉ mong một ngày cha cháu có thể vực Tần gia dậy, mang lại huy hoàng hồi xưa.
Có điều, sự xuất hiện của mẹ con cháu đã khiến cha cháu thành trò cười cho cả gia tộc, trở thành tâm bệnh của Tần gia, lưu lạc thành người bình thường.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến cháu, năm đó cháu mới chỉ là một đứa trẻ còn nằm trong nôi, không biết chuyện gì cả, cháu là người vô tội ….
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
-Không liên quan gì đến tôi, cho nên đem tôi vào trong núi, vứt bỏ tôi suốt hơn 20 năm qua… Nếu đã vứt bỏ tôi, cậy sao giờ lại còn đến tìm tôi?