-Có hai nguyên nhân.- Tần Minh mỉm cười nói. – Thứ nhất là bởi gia tộc cần cháu kết hôn với Lý Hàm Yên.
Tần Xuyên cười lạnh, quả nhiên là bởi chuyện này, nói trắng ra là không phải muốn hắn trở về gia tộc, mà là muốn lôi kéo Liễu gia.
-Lão gia tử đã mất của liễu gia là là bạn sinh tử cùng nhau giết địch trên chiến trường với ông nọi cháu, cho nên mới có chuyện lập hôn ước, để cho cháu đích tôn nam và nữ của hai nhà lấy nhau.
Từ xưa đến nay, người của Liễu gia vẫn luôn rất coi trọn lời hứa, bọn họ biết được cháu con sống trên đơi, nhất định sẽ thực hiện lời ước định năm đó, gả Lý Hàm Yên cho Tần gia chúng ta.
Nói thật ra, những năm gần đây, Tần gia chúng ta đã không còn được vị thế như xưa, bất luận là trên quan trường hay trên thương trường đều thùi lùi, hơn nữa về cổ võ cũng không có thiên tài xuất chúng nào. Tần gia chúng ta, ngày càng thua kém so với các thế gia khác. – Tần Minh buồn bã nói.
Tần Xuyên nhíu mày, buồn phiền nói:
-Chẳng lẽ, tần gia không còn người cháu trai nào khác sao? Cứ coi như tôi không tồn tại, để người đó kết hôn với Lý Hàm Yên, như vậy không phải là xong sao?
Tần Minh nở một nục]ời cổ quái:
-Về chuyện này, có một bí mật nhỏ mà hôm nay ta cố ý đến để nói cho cháu….
-Bí mật gì? Không phải là những người khác đều yếu sinh lý chứ? – Tần Xuyên cười nham hiểm.
Tần Minh không hề có ý đùa cợt:
-Là anh trai ta, ông nội của cháu, đã mở cuộc họp gia tộc, có rất nhiều ngừi kiên quyết muốn để cho người cháu đích tôn là cháu kết hôn với Liễu Hàn Yên!
Tần Xuyên sợ run lên, đây là đạo lý gì chứ? Bỏ mặc hắn từ nhỏ đến lớn không thèm hỏi thăm một câu, nay có chuyện kết hôn này thì lại đổ lên đầu của hăn?!
-Cháu trai à, cháu biết chuyện này có hàm ý gì không?- Tần Minh bắt đầu nói đến đoạn hấp dẫn.
-Chẳng lẽ ông muốn nói rằng đây là do Tần gia coi trọng ta? – Tần Xuyên nhìn một cách khinh thường.
-Tất nhiên coi trọng cháu!- Tiền Mục giải thích.- Con bé Lý Hàm Yên này không hề đơn giản chút nào, có thể nói rằng, con bé chính là một trong những người con gái xuất sắc nhấy Trung Hoa ta.
Có thể lấy ddc con bé làm vợ là ước mong của bao nhiêu chàng trai trẻ… Ở chùa được ăn lộc Phật, không uổng phí công sức làm đến mức này, tất cả đều là tình yêu thương của ông nội dành cho cháu.
-Vậy tại sao hôm nay không phải là ông ta đến tìm tôi, mà lại ông đi thay?- Tần Xuyên hỏi.
-Ông nội cháu là người coi trọng thể diện, cháu đừn có để ý, thật ra ông ấy là người mạnh miệng nhưng mềm lòng. – Tần Minh cười nói.
Tần Xuyên nhớ tới cuộc nói chuyện lúc buổi với Liễu Hàn Yên, hắn vốn chẳng tin mấy lời này:
-Thôi đi, chẳng phải là cũng giống như Liễu gia thôi sao? Làm theo quy ước của hôn ước.
Người con gái kia cũng không thật tâm muốn kết hôn với tôi. Cô ta chỉ muốn làm cho ra vẻ, có được tờ giấy chứng nhận kết hôn mà thôi! Các người thực cho rằng, hôn ước này có sức nặng bao nhiêu?
Tần Minh cũng cảm thấy đuối lý:
-Cháu không tin cũng không có cách nào, dù sao cháu cũng chưa từng gặp mặt ông nội của mình. Còn chuyện cuộc sống của đôi vợ chồng son các cháu thế nào thì phải xem các cháu đối với nhau thế nào. Mới bắt đầu, tất nhiên sẽ không quen, từ từ rồi sẽ thấy khá hơn.
Hơn nữa, không cần biết về sau này dôi vợ chồng trẻ các cháu sẽ thế nào, nhưng ít gia về phần gia tộc, Liễu gia là thông gia với chúng ta, đây cũng là chuyện tốt!
Lúc này, một bàn thức ngon tuyệt đã được bưng lên.
Con người không được lãng phí đồ ăn ngon, Tần Xuyên vừa gắp thức ăn không ngứng vừa nói:
-Ông vừa mới nói, tìm ta là vì có hai lý do. Vậy còn lý do kia?
Tần Minh mỉm cười, gắp một miếng cá chua ngọt vào bát của Tần Xuyên.
-Lý do khác chính là ông chú nhớ cháu … Muốn xem rằng lớn lên rồi, cháu trông thế nào! – Tần Minh điềm đạm nói.
Tuy Tần Xuyên đã tự nói với mình rằng, đừng tin lời nói nhảm của lão già này, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy đau xót, cảm xúc lẫn lộn.
Đối với hắn mà nói, người nhà là một khái niệm mơ hồ, thế nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia khát vọng.
Tần Minh thở dài:
-Cháu trai, không phải Thanh Liên môn gì đó cũng luyện võ sao? Tại sao ta lại thấy khí huyết trên người cháu yếu ớt, mặt mày ủ rũ như vậy? Việc tu luyện có khó khăn gì sao?
Tần Xuyên thầm ười trong bụng, lão già này cũng giống như Lý Hàm Yên, dều cảm thấy tu vi của hắn quá thấp.
Thật tình không biết, thứ nhất, công pháp ẩn giấu tu vi này của hắn là bí quyết cấp thứ 9 của Thanh Liên môn, không được truyền bá ra ngoài, thứ hai là do nội thương và nguyên khí của hắn của hắn vẫn chưa hồi phục, tất nhiên nhìn qua sẽ không có tinh thần.
Tần Minh thấy Tần Xuyên không nói lời nào, vho rằng hắn ta cảm thấy xấu hổ, cho nên nhẹ nhàng cười nói:
-Không sao cả, cổ võ chỉ có một phần đệ tử Tần gia coi trọng, tuy nó quan trọng những có những khả năng khác cũng rất tốt.
Nghe nói gần đây cháu có đến xem bệnh cho con gái của Chu gia và Ôn Văn Viễn của thành phố Đông Hoa? Cháu chuyển sang học y rồi?
-Các người cũng điều tra nhiều thật đấy, biết được cả hành trình của tôi!
-Chỉ là tìm hiểu đại khái một chút thôi, cháu không cần nghĩ nhiều đâu!
Tiền Mục không có nói dói,bởi nếu như đã điều tra cẩn thận, thì sẽ không cho rằng Tần Xuyên không hề có chân khí, bởi dù sao, Tần Xuyên cũng đã từng giao đấu với rất nhiều người được coi là “Võ giả thời mới”, còn từng dùng qua hân khí.
Có điều, Tần gia là một trong ngũ đại cổ võ thế gia, nếu như không có tình huống nào đặc biệt, sẽ không tự hạ mình tiếp xúc nhiều với những gia tộc bình thường, cho nên cũng không biết được nội tình.
Tần Minh thương tiếc nói:
-Hôm nay xem ra, cái môn phái nhỏ đó thật sạ đã lãng phí thời gian hơn 20 năm của cháu rồi.
Nếu như học y … Tần gia chúng ta chính là gia tốc lớn về y dược cổ, có rất nhiều người trong gia tộc đều tinh thông y lý, không cần đi đến môn phái khác học tập.
Thật không biết cha cháu nghĩ cái thứ điên rồ gì nữa, không nên đưa cháu đến một môn phái nhỏ không có tiếng tăm như thế, dù không giữ cháu lại tập luyện võ học của gia tộc thì cũng nên đưa cháu đến một môn phái lớn mới phải! – Tần Minh hối tiếc nói.
Tần Xuyên thầm nói trong đầu, y thuật của Tần gia sao có thể đánh đồng với y thuật của Thanh Liên môn? Nếu như thật sự lợi hại như vậy, Ôn Văn Viễn đã sớm mời một người đến rồi!
Tuy cổ võ thế gia đối với người bình thường là điều đó rất thần bí nhưng đối với những phú hào thì phần lớn đều từng nghe nói đén.
Ngoài ra, bản chất của những môn phái cổ võ lớn đó cũng không có gì đặc biệt, có điều, đệ tử của Thanh Liên môn lại quá ít, không tiếp túc với ngoại giới, lại định cư ở nơi rừng núi sâu thẳm cho nên không có nhiều người biết đến mà thôi.
Thật ra, trong lòng Tần Xuyên vẫn có điều nghi vấn, chính là nếu cha ruột của hắn, Tần Mục, đã nhẫn tâm vứt bỏ hắn, vậy sao lại muốn đưa hắn đến Thanh Liên môn?
Nghe ý tứ của ông chú Tần Minh kia thì Tần gia vốn không hiểu gì về trình độ của Thanh Liên môn, tại sao Tần Mục lại biết đến Thanh Liên môn?
-Tần gia các người đều không biết đến Thanh Liên môn, vậy tại sao ông ta lại biết đến môn phái này? – Tần Xuyên không nhịn được hỏi.
Tần Mục cười khổ:
-Cái gì mà lại “Tần gia các người”? Cháu trai, cháu cũng là một thành viên, cho dù không lớn lên ở Tần gia, nhưng ten của cháu vẫn được viết trong gia phả, cháu chính là trưởng tôn trưởng tử của Tần gia. Đây là chuyện không thể thay đổi, cháu phải nhớ cho rõ.
-Hừ, không ghi vào gia phả thì Liễu gia có nhận cái món nợ này? – Tần Xuyên bĩu môi.
Tần Minh xấu hổ khẽ ho một tiếng, điều này thật sự đã bị Tần Xuyên đoán trúng. Tên của hắn trước giờ chưa từng được ghi trong gia phả, chi khi hôn ước này đến gần, mới được chi thêm vào mà thôi.
-Tạm thời không nói đến vấn đề này, còn về cái tên Thanh Liên môn này, thật sự ra một năm trước người trong nhà chúng ta mới được nghe nói đến. – Tần Minh nói.
Tần Xuyên nhíu mày:
-Có ý gì đây… Chẳng lẽ năm đó các người cũng không biết?
-Đúng vậy!
Tần Minh bất đắc dĩ gật đầu.
-Năm đó khi cha cháu mang cháu đến Thanh Liên môn nhưng không hề nói với ai là đưa cháu đi đâu.
Tuy ta có âm thầm điều tra các môn phái nhưng không thấy cháu được gia tộc nào thu nhận, cho nên chỉ đoán rằng, cháu đã được một môn phái nhỏ nào đó thu nhận.
Mãi đến tận một năm trước, có người mang mang một bức thư đến nhà lớn của Tần gia, chúng ta mới biết là cháu đã xuống núi, và biết được môn phái đó ó tên là Thanh Liên môn.