Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 787: Mày chẳng ngoan chút nào (1)

Chương 787: Mày chẳng ngoan chút nào (1)

Bạch Lộ ngã xuống đất, ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình, như là con báo mẹ muốn ăn thịt người, giận dữ hét:

- Ông dựa vào đâu mà đánh tôi?

Người đàn ông cười lạnh:

- Chỉ dựa vào việc em đánh con gái tôi!

Bạch Dạ nghe vậy, đôi con ngươi vốn ảm đạm bỗng trở nên trong trẻo, ngơ ngác nhìn người đàn ông.

- Ông… ông nói bậy! Nó không phải con gái ông! Nó không phải!

Bạch Lộ đứng dậy, bi phẫn nói:

- Nó là tạp chủng tôi nhặt được!

Thật không ngờ vừa nói xong, người đàn ông lại ném một phát tát nữa qua!

“Bốp!”

Bạch Lộ lại lần nữa bị đánh cho đập vào cửa!

- Mẹ!

Bạch Dạ la thất thanh, không ngờ lại xảy ra tình huống này.

Cuối cùng Bạch Lộ cũng không thể nhịn được, quay người đánh một chưởng vào gáy của người đàn ông!

Nhưng người đàn ông chẳng thèm nhìn, lật tay túm lấy tay Bạch Lộ, nhếch miệng cười nói:

- Con bé do tôi và cô sinh ra, sao có thể là tạp chủng được? Cô tưởng tôi chưa từng xác nhận DNA của đứa trẻ này sao?

Vẻ mặt Bạch Lộ vô cùng bi thương, nước mắt không ngừng tuôn rơi nhưng vẫn không ngừng lắc đầu:

- Tên ác ma này… ác ma…

- Rốt cục chuyện là thế nào! Rốt cục hai người đang nói gì thế? Hai người có quan hệ gì?

Bạch Dạ ôm đầu mình, đau khổ mờ mịt không biết làm sao.

Người đàn ông đẩy Bạch Lộ ra, sau đó kéo tay Bạch Dạ, cười nói:

- Rất đơn giản, ta là cha ruột của con, Bạch Lộ là mẹ ruột của con, trước đây vì chúng ta đều có việc phải làm nên sống riêng ở hai thế giới, nhưng bây giờ một nhà ba người chúng ta đoàn tụ rồi.

Bạch Dạ thân thể cứng ngắc, bị người đàn ông cưỡng ép ngồi xuống ghế làm việc.

Cô nhìn Bạch Lộ đang ngồi ở bên kia khóc nức nở, lại nhìn người đàn ông xa lạ này, hỏi:

- Ông đúng là cha ruột của tôi sao?

- Không thể giả được.

Người đàn ông cười sáng lạn, dường như không phải người vừa đánh người khác.

- Vậy ông tên là gì?

Bạch Dạ hỏi.

Người đàn ông như cười như không híp mắt nói:

- Ta tên là Tuyệt Ảnh.

- Tuyệt Ảnh?

Bạch Dạ nghĩ nghĩ, hình như chưa nghe bao giờ.

- Con gái ngoan, không cần nghĩ nữa, chắc chắn con chưa từng nghe nói, nhưng tên của ta không quan trọng… Quan trọng là chúng ta còn phải tìm được nhiều thần vật hơn nữa.

Tuyệt Ảnh nói xong, kéo một chiếc hòm ở trên bàn làm việc, sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong chứa ba mảnh thần vật màu vàng, trắng và xanh lá cây.

Tuyệt Ảnh lại đặt thần vật màu đen trên tay mình vào trong, tất cả có bốn mảnh.

- Nửa năm trước khi con rời khỏi Đông Hải, mang hai thần vật từ chỗ Tần Xuyên về, cộng thêm hai thần vật tự cha tìm được, bây giờ trong bảy thần vật, chúng ta đã tìm được bốn thần vật.

Tuyệt Ảnh tự tin nói:

- Nếu không có gì bất ngờ thì không lâu nữa, chúng ta cũng sẽ lấy được huy chương Hải Thần và Viêm Long Lân, chỉ còn lại thần vật màu kim cuối cùng còn chưa xác định đang nằm trong tay ai.

Bạch Dạ cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, nói:

- Cho dù ông hỏi tôi thì tôi cũng không biết thần vật màu kim ở đâu, nửa năm nay gần như tôi đều bị giam ở phòng dưới tầng hầm, bên ngoài xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết.

- Không không.

Tuyệt Ảnh khoát khoát tay, cười nói:

- Đương nhiên ta biết, con bị người mẹ không hiểu chuyện này chỉnh cho thảm hại nên ta cũng không hi vọng con có thể nói cho ta biết thần vật màu kim ở đâu… Nhưng hai thần vật màu trắng và màu vàng này con để ở đâu?

Vẻ mặt Bạch Dạ vô cùng nghi hoặc:

- Không phải tôi đã đưa cho ông rồi sao? Chính là thứ trong hòm này.

Vẻ mặt của Tuyệt Ảnh dần trở nên nghiêm túc, ngoài cười trong không cười:

- Ta là cha ruột của con, con là con gái bảo bối của ta, con nên nói thật với ta, đúng không?

Bạch Dạ mím môi, cúi đầu không nói.

Mà Bạch Lộ trước đó vẫn đang khóc, lúc này hốc mắt đỏ bừng, dùng vài phần nghi hoặc nhìn về phía hai cha con.

- Cha cho con thêm một cơ hội, nghĩ cho kĩ rồi trả lời ta… Con để hai thần vật đó ở đâu rồi?

Tuyệt Ảnh chậm rãi nói.

Bạch Dạ ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- Tôi không biết ông có ý gì, mặc kệ ông có phải cha tôi hay không, tôi đã lấy thần vật…

“Loảng xoảng!”

Không đợi Bạch Dạ nói xong, Tuyệt Ảnh bỗng nhiên túm lấy đầu Bạch Dạ, trực tiếp ấn đầu cô xuống bàn làm việc!

Khoang mũi của Bạch Dạ lập tức chảy đầu máu mũi, đôi môi cũng bị rách, đau đến mức kêu thảm một tiếng.

Vẻ mặt Tuyệt Ảnh giận dữ đến cực điểm:

- Mẹ mày là một kẻ ngốc, chẳng lẽ mày cũng coi tao là kẻ ngốc à! Hai thần vật đó là hàng giả cấp cao! Mày tưởng dùng những tài liệu nghiên cứu kiểu mới trong phòng thí nghiệm là tao không phát hiện ra được à?

Mày muốn lừa người khác thì được, nhưng tao nghiên cứu thần vật đã mấy chục năm, sớm chiều ở chung với thần vật màu xanh lá cây đó, thật hay giả chẳng lẽ mày cho rằng tao không cảm nhận được sao?

Bạch Lộ nghe thấy vậy, đột ngột bổ nhào về bên cạnh bàn, nhìn hai thần vật một vàng một trắng, giật mình nói:

- Đây là đồ giả sao?

- Hừ, người phụ nữ ngu xuẩn, xem ra cô phái nó đi tiếp cận Tần Xuyên mà nó lại yêu người ta thật rồi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch