Trong tầng hầm âm u, một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng đang lẻ loi chiếu sáng. Đây là một phòng giam, một ngày 24h đều có rất nhiều võ giả canh gác. Lúc này, Bạch Dạ sắc mặt tái nhợt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đang nằm trên một chiếc giường đơn trong phòng giam, nửa thân trên chỉ mặc nội y. Freyja vẻ mặt bi thương, hốc mắt đỏ hồng đang ngồi bên giường, cẩn thận dùng Kim Sang Dược đặc chế bôi lên một số vết thương của Bạch Dạ. Trong phòng giam lắp camera, máy nghe trộm, tất cả đoạn đối thoại của hai người đều bị Bạch Lộ biết, vậy nên hai người gần như không dám nói gì nhiều.
- Chủ nhân, người đừng chống lại giáo chủ nữa, người không đấu lại được với giáo chủ đâu, người vẫn nên nói ra vị trí cụ thể của thần vật thì hơn.
Freyja khuyên nhủ.
Bạch Dạ trầm mặc một lát, khóe miệng hiện lên ý cười khổ sở, một tay của cô bắt lấy tay của Freyja:
- Hắn thế nào rồi? Có tin gì không?
- Tần Xuyên xuất hiện trong trận thi đấu giữa các thế gia, hắn chưa chết.
Freyja nói.
Bạch Dạ híp mắt, túm tay Freyja, khẽ run rẩy, rất lâu sau đó mới nói:
- Cô ra ngoài đi, tôi mệt rồi.
Freyja như có điều suy nghĩ, sau đó lại thở dài, thu dọn chai thuốc, bước ra khỏi phòng giam. Đi từ dưới hầm lên trên, Freyja gặp hai người sớm đã đợi ở đây, là Tuyệt Ảnh và Bạch Lộ. Tuyệt Ảnh toàn thân mặc đồ đen nhếch miệng cười rất gần gũi:
- Có hỏi được điều gì không?
Đối mặt với người thật sự đứng đầu thánh giáo mà mình vừa mới biết này, Freyja trong lòng run sợ, cúi đầu khiêm tốn nói:
- Cô ấy… vẫn không chịu nói gì.
Nụ cười của Tuyệt Ảnh biến mất, hỏi Bạch Lộ ở bên cạnh:
- Người cô phái đi cũng không có tin gì à?
Bạch Lộ vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn đáp:
- Đã lật hết cả Bích Hải Sơn Trang rồi, người có quan hệ tốt với Tần Xuyên, Chu gia, Ôn gia, thậm chí cả những tiệm Internet trước đây hắn ở cũng lật tìm hết, nơi có thể nghĩ đến đều đã tìm rồi, không có bất cứ tin gì của thần vật. Nếu không phải cô con gái thông minh này của chúng ta rất biết giấu đồ thì là tiểu tử Tần Xuyên này sớm đã phòng bị rồi.
Tuyệt Ảnh hừ lạnh:
- Thời gian cấp bách, nếu đợi Bàn Long Các và chính phủ Hoa Hạ phát giác ra kế hoạch của chúng ta thì có thể sẽ thất bại trong gang tấc, phải nhanh chóng tìm ra thần vật mới được.
Bạch Lộ nói:
- Hay là chúng ta đi tìm Tần Xuyên? Lấy mạng của con bé này uy hiếp hắn, với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ giao thần vật ra.
- Kế hoạch này là hạ sách, thực lực hiện tại của Tần Xuyên rất khó đánh giá, không cần phải cứng đối cứng với hắn.
Tuyệt Ảnh ánh mắt lập lòe, nói:
- Để tôi đi gặp hắn xem có thể lừa lấy được thần vật không.
Bạch Lộ nghe thấy lời này, cũng cảm thấy có lý liền gật đầu, không có ý kiến gì khác.
Lúc này, Minh Hoa bịt mặt xuất hiện ở phía sau hai người, quỳ một chân, bẩm báo:
- Giáo chủ, các đại phái đều đang đuổi theo người của chúng ta, đa số giáo phái thế lực không đủ đều đã bị chúng ta giải quyết.
Nhưng Lăng Vân sư thái của Lăng Vân Tĩnh Trai mang một đám đệ tử tinh nhuệ đi phá mất hai địa điểm ẩn náu của chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể căn cứ ở tỉnh Thanh của chúng ta cũng sẽ bị lộ.
- Mụ đạo cô thối này, đúng là khó dây…
Bạch Lộ nghiến răng kèn kẹt.
Tuyệt Ảnh bật cười:
- Sao thế, nếu Thiên Quang Minh Miệt của cô dùng toàn lực thì cũng là cảnh giới tông sư, chưa chắc đã thua Lăng Vân, không đưa người của giáo phái đi nghênh chiến à?
- Hừ, anh nói rồi còn gì, cứng đối cứng là hạ hạ sách, tôi sớm đã sắp xếp rồi, có một người thích hợp đối phó với Lăng Vân hơn tôi.
Bạch Lộ cười lạnh.
Tuyệt Ảnh vô cùng bất ngờ:
- À, nếu cô có thể không cần mượn tay tôi mà loại bỏ được Lăng Vân thì tôi sẽ nhìn người phụ nữ ngu ngốc như cô bằng con mắt khác đấy.
- Anh…
Bị mắng là ngốc, đương nhiên Bạch Lộ không cam tâm, nhưng nhìn Tuyệt Ảnh cười híp mắt, bà ta vẫn không dám phản kháng, đành quay đầu, xoay người rời đi.
…
Tối đó, trong một nông trại của huyện thành phía Nam tỉnh Thanh, một đám nữ tử mặc đạo bào màu xám đi vào cổng lớn.
Nữ tử đi phía trước nhất dáng người cao ráo, cao khoảng hơn 1m7, đầy đặn mà không mất đi đường cong đẹp mắt, nhìn có vẻ chưa đến 30 tuổi, khí chất tao nhã, xuất trần thoát tục.
Các nữ tử sau lưng nữ tử này cũng đều vô cùng xinh đẹp, có lớn có nhỏ nhưng nếu so sánh với nữ tử này thì đều không thể sánh được.
Chưởng môn, theo tin của tai mắt của chúng ta thì chắc hẳn nơi này là cứ điểm thứ ba của Thánh giáo, chi bằng chúng ta đánh bọc sườn đi?
Người nói là đệ tử Trần Dao của Thiên Thủy Các.
Người được gọi là chưởng môn chính là Lăng Vân sư thái.
- Không vội, trong đó là một căn phòng, ta cảm giác có một tia chân khí khá quen thuộc, đợi ta qua đó xem xem.
Ánh mắt Lăng Vân sư thái lộ ra vài phần nghi hoặc.