Lực trường khống chế tinh thần khiến kiếm khí này trở nên vô cùng chậm chạp.
- Phất Cách!
Jaymelai hô lên một câu.
Ferger áo xám tóc bạc đã bay lên, giữ khoảng cách vừa đủ, hai tay đẩy hai luồng xung kích huỷ diệt về phía Cát Thiên Tinh.
Xung kích màu xám bạc vừa đẩy đến trước mặt Cát Thiên Tinh, gã định dùng kiếm để ngăn trở.
Thế nhưng, xung kích đó không e ngại phá tan thanh kiếm thành những mảnh nhỏ rồi xuyên thủng thân thể của Cát Thiên Tinh.
Toàn thân của Cát Thiên Tinh run lên, khó tin mà cúi đầu, nhìn bụng ngực mình trống rỗng:
- Sao lại có thể…
- Ma pháp của ta không phải kiếm khí.
Ferger kiêu ngạo hừ lạnh.
Cứ như vậy, kiếm khí Tinh La của Cát Thiên Tinh tiêu tán trong không khí.
Tần Xuyên cũng không kịp nói cảm ơn mấy người này mà vội vàng thi triển khinh công, chạy như điên vào trong động huyệt.
Mấy người Man Vương thấy mọi người bị trúng độc, không cần biết cũng đoán thời gian rất gấp, không nghĩ được gì hơn mà chỉ biết chạy nhanh vào trong.
Huyệt động sâu hơn nhìn từ bên ngoài rất nhiều, sâu thăm thẳm.
Trên mặt đất là những bậc đá dài bất tận, như thể đang đi đến chỗ sâu nhất của địa cầu.
Nhưng càng đi xuống, trên vách tường lại càng ngày càng sáng, đó chính là nhờ các khoáng thạch tự nhiên dưới lòng đất đang phát ra ánh sáng óng ánh.
Nếu không phải đám người Tần Xuyên đang rất gấp để tìm được Tuyệt Ảnh, chắc chắn họ sẽ dừng chân, xem xét thứ đặc biệt này rốt cục là gì.
- Sao còn chưa tới cuối? Đã hơn 2000m rồi?
Đường Vi theo sát Tần Xuyên vào huyệt động, vừa chạy vừa khẩn trương hỏi.
Tần Xuyên mồ hôi đầy người, cau mày nói:
- Khó trách lúc đứng ở cửa động, Tuyệt Ảnh không hề vội vã. Chắc chắn trước đây, y đã từng tới nên biết trong này đường rất dài, điều này rất có lợi cho tốc độ của y.
- Y chuẩn bị nhiều năm như vậy, hơn nữa, năm đó y đã từng cầm bản vẽ của Tinh chi bỉ ngạn chắc chắn đã tính toán rất kỹ càng…
- Vì thế chúng ta phải nhanh hơn nữa.
Tần Xuyên cắn răng, không cần để tâm đến tần suất của khinh công mà cố gắng tiếp tục tăng tốc.
Tốc độ bay của Ferger mà Jaymelai thì không bằng đám người Tần Xuyên. Ferger đành phải hét lên:
- Hay là để các hạ Man Vương đánh sập cái huyệt động này đi! Ta sẽ huỷ hết chỗ này, coi như xong mọi chuyện.
- Không được! Tinh chi bỉ ngạn là cái gì, không ai trong chúng ta biết cả. Ngộ nhỡ làm vậy lại kéo theo nhiều tai hoạ khác, có hối hận cũng không kịp!
Bul Kathos trực tiếp bác bỏ chuyện này.
Đường càng dài, nhiệt độ dưới lòng đất lại càng cao, không khí càng ít.
Rốt cục, sau khi đã chạy khoảng gần 5000m, con đường phía trước càng ngày càng rộng, đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khác.
Một không gian dưới lòng đất dai khoảng mấy trăm mét, rộng cũng khoảng mấy trăm mét, cao tầm hơn 10 trượng.
Các khối nham thạch khổng lồ đứng vững bốn phía gồm thuỷ tinh và kim loại, khiến nơi này lại càng trở nên kỳ quái.
Thế nhưng, thứ khiến mọi người thấy bất ngờ là toàn bộ phần rìa của không gian là những luồng nham thạch nóng chảy.
Chỉ nhìn từ xa là đã cảm nhận được sự nóng bỏng của luồng nham thạch đang chảy chầm chậm. Hình như còn toả ra một mùi hương gay mũi từ nơi sâu nhất trong lòng đất.
- Đó là cái gì vậy?
Ferger lơ lửng trong không trung, chỉ vào một góc không gian.
Chỉ thấy trong dòng nham thạch đó có một vật thể cực lớn, như đầu lâu của một loài thú, rộng vài chục mét, hoàn toàn không giống bất cứ loài sinh vật nào trên địa cầu này!
Trên đầu lâu đó có hai khối màu đen dựng đứng, nhìn như sừng hươu nhưng lại cao hơn mười mấy mét!
- Rồng?
Tần Xuyên giật mình nghĩ đến nó. Chủ nhân nguyên bản của đầu lâu này chẳng lẽ lại là rồng trong truyền thuyết?