“Hô Duyên Đạt, cháu trai của thành chủ, Đô Thống của quân thủ thành. Hắn là người lão tử ghét nhất, ỷ vào chú của mình là thành chủ, luôn lấy mũi nhìn người, ta đã muốn đánh hắn từ lâu.”
Triệu Vân Long chán ghét Hô Duyên Đạt tới mức nào, nhìn vào nét mặt của hắn cũng có thể đoán được.
“A ~ “
Tây Môn Hạo gật đầu một cách buồn chán, tiếp tục nhìn xung quanh.
“Ha ha, Hô Duyên Đạt, cháu trai duy nhất của Hô Duyên Chước. Hô Duyên Chước không có con, hắn xem đứa cháu này như con của hắn, nếu không thì sẽ không giao việc béo bở này cho một tên tu vi chỉ có Ngưng Khí hậu kỳ, nhất là chức vị Đô Thống.”
Cơ Vô Bệnh lại khoe khoang kiến thức, giống như trên đời này không có gì làm khó được hắn vậy.
Tây Môn Hạo không thèm nhìn hắn, mà sự chú ý đều tập trung vào một cửa hàng.
Cẩm Y Phường.
Gian nhà có ba tầng, bề ngoài nhìn vào thì tráng lệ, thỉnh thoảng lại có vài nam nữ mặc quần áo sang trọng ra vào, vừa nhìn liền biết giá của đồ vật trong đấy rất đắt.
“Ngừng!”
Tây Môn Hạo thả người từ trên lưng của Tật Phong Lang xuống, nhìn thoáng qua trang phục võ sĩ mà bản thân đang mặc, lại nhìn Bích Liên đang mặc áo da của dân du mục, quần áo của Lưu Thắng thì vẫn còn dính máu và áo bào trắng mà xốc xếch của Cơ Vô Bệnh.
Nhìn sơ qua giống như một đám ăn mày, có nói là người của đại hoàng tử cũng không ai tin! Trách không được khi nãy Hô Duyên Đạt còn không thèm liếc mắt nhìn mình một cái.
“Đại điện hạ, có chuyện gì?” Triệu Vân Long hỏi.
“Từ đây đến phủ thành chủ còn bao xa?” Tây Môn Hạo mắt nhìn Cẩm Y Phường hỏi.
“Qua con đường này, đi một chút nữa là sẽ tới, phủ thành chủ tọa lạc ngay thành nam.” Triệu Vân Long nói.
“Đi, Hạo gia mua vài bộ quần áo cho các ngươi, ăn mặc như thế này đến phủ thành chủ, sẽ bị người ta cười chết.”
Tây Môn Hạo nói xong liền sải bước thẳng vào Cẩm Y Phường. Bản thân vơ vét tiền từ sát thủ cũng không ít, ngu sao không xài.
“A! Quá tốt rồi!”
Bích Liên cao hứng, nhảy từ lưng Tật Phong Lang xuống, nàng không chịu nổi mùi từ cái áo da bản thân đang mặc nữa rồi, bản thân dù gì cũng đến từ trong cung mà?
Thế là đoàn người đi thẳng đến Cẩm Y Phường, chỉ để lại Triệu Vân Long ngây người ở trên ngựa.
“Mẹ nó! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hùng Đại, Hùng Nhị, nhanh đi theo.”
…
“A! Các vị khách quan… Ai da! Còn có mấy vị quân gia! Các vị muốn gì? Quần áo ở đây đều là từ Giang Nam…”
Tai của Tây Môn Hạo nghe chưởng quỹ giới thiệu, ánh mắt thì lại nhìn thoáng qua phòng khách ở lầu một.
Chỉ thấy trên bốn phía tường của phòng khách treo nhiều loại áo lưới, cẩm bào, da thú,..
Bốn phía còn có những quầy hàng, một vài nam thanh nữ tú đang đứng chọn quần áo.
Tây Môn Hạo trực tiếp cầm ra một thỏi vàng ném cho chưởng quỹ, sau đó chỉ vào quần áo trên kia nói:
“Đây là tiền đặt cọc, Hạo gia muốn bao hết!”
“Xoạt!” Phòng khách đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn.
“Được rồi, lại bắt đầu trang bức.” Cơ Vô Bệnh gãi đầu một tý.
“Thảo! Ngươi là ai?”
“Đúng vậy, buôn bán, ngươi dựa vào đâu mà muốn bao hết?”
“…” Những người khách cũ bắt đầu líu ríu, bàn tán.
“Vân Long, Hạo gia nuôi ngươi để làm gì?” Tây Môn Hạo nói một cách thản nhiên.
“…” Triệu Vân Long cạn lời, thầm nghĩ: Ngươi có nuôi ta ngày nào à?
Nhưng mà, chính mình hiện đang đang là hộ vệ của hắn, bất đắc dĩ, chỉ có thể làm một việc mà thiết kỵ vô song chưa bao giờ làm đó chính là: Ỷ thế hiếp người!
“Người đâu! Dọn dẹp!”
“Phần phật!” Một đội quân Thiết Giáp đi vào.
“Mẹ ơi! Thiết kỵ vô song!”
Chưởng quỹ sợ quá ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt thay đổi.
Nhóm khách kia nào dám bép xép tiếp, từng cái nháo nhào chạy ra Cẩm Y Phường, bọn hắn lúc này mới phát hiện ra bên ngoài còn có mười mấy tên Thiết Giáp quân đứng ở hai bên.
Đợi tất cả khách ra ngoài, Hùng Đại Hùng Nhị đứng thủ ở ngoài cửa, như hai tháp sắt.
“Đại ca, ngươi nói xem nếu Đô Thống biết chúng ta khi dễ dân chúng, chúng ta có bị phạt hay không?” Hùng Nhị hỏi.
“Đần, thống lĩnh có ở đây đâu mà sợ?” Hùng Đại nói nhỏ.
“A..” Hùng Nhị gật đầu nhẹ, nói một cách hưng phấn:
“Đại ca, ta cảm thấy, chơi như thế này rất vui a.”
“…” Hùng Đại im lặng.
“Vị… vị công tử này, ý… ý của ngài là?”
Chưởng quỹ sợ đến mức nói chuyện cũng không còn lưu loát, đồ đần cũng có thể thấy được, tên công tử nhìn như ăn mày này là một đại nhân vật.
“Ta bao hết, yên tâm, tiền ta không thiếu. Đúng rồi, có nơi nào để tắm rửa không?” Tây Môn Hạo liếc cầu thang rồi hỏi.
“Có! Có! Bản điếm có nơi chuyên môn dùng để tắm gội, thay quần áo.” Chưởng quỹ vội trả lời.
“Ha ha ha! Thế thì tốt! Các vị, còn chờ cái gì? Muốn mặc gì thì cứ chọn! Hạo gia ta không thiếu tiền!”
Tây Môn Hạo cười lớn, sau đó đi đến giá treo quần áo, dọa người phục vụ sợ đến mức chui xuống dưới gầm bàn.
Đám người Bích Liên cũng không có điên cuồng như thế, nhưng cũng bắt đầu lựa chọn những quần áo mà bản thân thích, ngay cả lão già như Lão Quỷ cũng chọn hai cẩm bào đen.
Nói theo lời của Tây Môn Hạo: Đi theo ta, nhất định phải đẹp, không thể để mất mặt bản hoàng tử được.
Đám người Triệu Vân Long và Thiết Giáp quân nhìn mà mí mắt giật liên tục, đây mà là đại hoàng tử? Rõ ràng là một tên thổ phỉ mà!
“Thành chủ đại nhân! Ngươi hại chết ta rồi…”
…
Chủ phủ của thành Đông Lẫm, nằm ở thành nam, là một tòa phủ đệ to lớn.
Mà lúc này Hô Duyên Chước, thành chủ của thành Đông Lẫm đang xem xét công văn ở trong thư phòng, thì cửa phòng bị đẩy ra một cách đột ngột.
“Thúc phụ! Thúc phụ! Đại hoàng tử đã đến!”
Hô Duyên Đạt sau khi đụng độ Triệu Vân Long ở trên trên đường, liền trở về phủ thành chủ một cách nhanh nhất.
Hô Duyên Chước đang xem xét công văn thì nhướng mày, quát lên:
“Đạt nhi, còn có quy củ hay không?”
Hô Duyên Đạt vội vàng hành lễ, hít sâu, nói:
“Thúc phụ, vừa rồi cháu đi trên đường gặp được Triệu Vân Long đang hộ tống vài người, ngài từng nói, đại hoàng tử sắp đến, cho nên mới lỗ mãng như vậy, xin thúc phụ đừng trách.”
“Ba ~” Hô Duyên Chước để công văn xuống bàn.
“Triệu Vân Long là ta xin từ Triệu Uyên, thám tử Linh Cáp Doanh tới báo, đại hoàng tử đã ra khỏi núi tuyết, ta liền thỉnh thiết kỵ vô song đến để hộ tống. Làm sao? Bây giờ đã đến phủ thành chủ rồi à?”
“Không có ~ vẫn chưa đến, bọn hắn đang ở Cẩm Y Phường, giống như là đang thay quần áo.”
Vẻ mặt của Hô Duyên Đạt rất cổ quái, để thiết kỵ vô song canh gác, đây cũng là lần đầu việc này xuất hiện ở thành Đông Lẫm.
“Ha ha! Tây Môn đại lang thật tốt, thật biết cách chơi a!”
Hô Duyên Chước không nhịn được cười, nhưng mà giọng nói lại có chút khinh bỉ. Vốn cho rằng đại hoàng tử sau khi khỏi bệnh liền hóa rồng, nhưng không nghĩ tới vẫn chứng nào tật nấy.
“Đúng vậy a, ngài không biết đâu, hiện tại bên ngoài Cẩm Y Phường đã bị bách tính chen đầy, còn bàn tán là hoàng đế bệ hạ tới Thiết kỵ vô song đứng canh gác.”
Hô Duyên Chước nói liên tục, không biết là có ý gì.
“ Ai... Thôi. Hắn được bệ hạ gửi đến đây để tị nạn. Ngươi đi đi, thuận tiện gọi chủ bộ Vương đến đây.”
Hô Duyên Chước khoát tay áo, đại hoàng tử hiện nay không có một thế lực nào, hắn không để trong lòng lắm.
“Vâng, thúc phụ, cháu xin lui.”
Hô Duyên Đạt thi lễ và lui ra, sau đó khép cửa lại.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Hô Duyên Chước lấy một cái tấu chương từ dưới ngăn kéo, mở ra, nói:
“Bệ hạ, người đưa đại hoàng tử đến đây để dưỡng thương, rốt cục là có ý gì?”
“Đông đông đông ~”
“Đại nhân cho gọi tiểu nhân?” Bên ngoài có vang lên một âm thanh.