Hô Duyên Chước thu hồi tấu chương lại, tay vung lên, cửa phòng tự động mở ra, một nam tử có ria mép ở hai bên miệng xuất hiện.
“Chủ bộ Vương, lựa chọn mấy nha hoàn, người hầu ở trong phủ đi qua trang viên ở thành nam trợ giúp Lưu công công quét dọn. Đúng, sau khi làm xong thì nói những nha hoàn, người hầu đó ở lại đấy, phái một ít người trung thành qua đó, hiểu không?”
Chủ bộ Vương chớp mắt, thi lễ rồi nói:
“Hiểu rõ ạ.” Nói xong, lui xuống.
Hô Duyên Chước vuốt vuốt râu, nhìn thoáng qua sắc trời ở ngoài, hô:
“Quản gia!”
“Đạp đạp…”
“Đại nhân, có việc gì cần phân phó?”
Một lão đầu vóc dáng hơi thấp chạy tới và thở hổn hển.
“Đi phân phó đầu bếp chuẩn bị, đêm nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý. Còn có, phái người đi báo tin cho tất cả quan viên của thành Đông Lẫm tới đây.”
“Vâng, đại nhân.”
Quản gia thi lễ, chuẩn bị đi, nhưng chợt quay người lại hỏi:
“Đại nhân, quan viên mà ngài gọi, là quan văn võ sao?”
“Quan võ? Ha ha ha! Đoán chừng sẽ không ai đến! Mời mỗi quan văn thôi, đi đi.” Hô Duyên Đạt cười cười rồi phất tay.
“Vâng, đại nhân.”
Hô Duyên Chước nhìn ra trước cửa, nói nhẹ:
"Đại hoàng tử, hạ quan vì mặt mũi của bệ hạ nên giúp người lần này, chỉ mời quan văn mà không mời quan võ, sợ ngươi không làm chủ được tình hình. Ai! Bệ hạ a! Ngài cho ta đề khó quá! Đầu óc của ta a…”
….
“Oa! Công tử đẹp trai quá!”
Bích Liên đang mặc một bộ đồ màu hồng, ở trong có một lớp áo nhung trắng, thêm một áo lưới làm bằng chất liệu thượng thừa màu xanh nhạt, rất cồng kềnh.
Nhưng mà nếu nhìn lại, ăn mặc như thế, cộng thêm đồ trang sức, nhìn sơ qua đã biết nha đầu đáng yêu này tới từ trong cung.
Đương nhiên, Tây Môn Hạo lúc này đẹp trai hơn, phong cách hơn…
Đầu đội Ngọc Quan, băng rua rủ xuống vai, lụa bào gấm phủ đầy kim văn trắng, ngọc khấu đeo ở bên eo, thêm một khối ngọc bội mang từ trong cung ra. Chân mang một đôi giày da thú, lại thêm một cái áo choàng lông màu đen, dưới cổ thắt nơ con bướm.
Thế mới thấy: Người đẹp vì lụa. Đại hoàng tử Khánh Quốc mặc trang phục vào, đứng yên cũng anh khí bức người.
Lại thêm rèn luyện cả một tháng, khiến cho dáng người của hắn càng thẳng hơn, khuôn mặt tuấn lãng đầy góc cạnh, mang theo một chút đau buồn.
“Trách không được a, đẹp như thế hèn gì rất có duyên với nữ nhân.”
Cơ Vô Bệnh dù mặc bất kỳ thứ gì, dáng dấp thanh tú, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn là một con ma bệnh. Mặc dù hắn cũng mặc một bộ áo choàng trắng, thế nhưng đối lập với vẻ bá khí của Tây Môn Hạo, hắn có vẻ hơi ủ rũ.
Triệu Vân Long lần đầu thấy Tây Môn Hạo ăn mặc như thế, hơi sửng sốt một tý, nói thầm: “Mặc chiến giáp mới là đẹp trai nhất.”
“Chưởng quỹ, nhìn trang phục này, làm năm bộ! Còn có, đồ bọn hắn đang mặc, cũng làm năm bộ cho mỗi người!”
Tây Môn Hạo nói xong, trực tiếp cầm một tấm ngân phiếu quăng ra, không thèm nhìn số lượng. Tiền tài bây giờ hắn xem không khác gì cặn bã, chỉ có nguyên thạch mới là đồng tiền mạnh nhất.
Chưởng quỹ nhìn mệnh giá của ngân phiếu, giật nảy mình, sau đó nhanh chóng đi đóng gói quần áo.
“Ma bệnh, cho ta mượn quạt xếp của mi một lát.”
Tây Môn Hạo thấy bản thân vẫn chưa đủ ngầu, tuyết lớn ngập trời phải thêm một cây quạt mới cá tính.
“Ở đây?” Cơ Vô Bệnh trừng mắt hỏi.
“Nói nhảm! Không lẽ trở lại thành Thiên Khánh hay sao?” Tây Môn Hạo quát lớn.
“Phục ngươi rồi, cầm đi.”
“Xoạt!”
Cổ tay Tây Môn Hạo rung lên, nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy. Mà công nhận, Tây Môn Hạo lúc này thật sự có nét của văn nhân.
“Khụ khụ… bản hoàng tử đây sẽ dâm… à nhầm, ngâm một câu thơ cho mọi người nghe.”
“…” Mọi người cạn lời, vài người hầu trong tiệm cũng ngơ ngác.
Tên khùng điên này là ai, bỗng nhiên xuất hiện rồi còn tự xưng mình là đại hoàng tử nữa chứ?
Tây Môn Hạo đong đưa quạt xếp, nhìn thoáng ra ngoài, mắt sáng lên, mở miệng ngâm thơ: “ Núi đẹp cảnh đẹp xiêm y đẹp.”
Lại chỉ bản thân hai lần rồi nói tiếp: “Mỹ nam đi cùng cô nương xinh.”
Nói đến hai chữ cô nương thì tay lại chỉ về phía Bích Liên.
Mặt của Bích Liên ngơ ngác, đây cũng được gọi là thơ?
“Đương!”
Thương thép của Triệu Vân Long rớt xuống đất, miệng há to, hai mắt đã xuất hiện vài giọt lệ, hắn cảm giác bản thân đã lên sai thuyền rồi, và càng ngày nó đi càng xa.
“Khụ khụ… ta... ta không quen hắn a!”
Cơ Vô Bệnh cảm thấy quá mất mặt.
Tây Môn Hạo không hề cảm giác mất mặt, nhìn Bích Liên, nhưng lại nhớ đến hình bóng của Lạc Ly.
Bỗng nhiên, hắn hỏi Bích Liên: “Bích Liên, Đắc Kỷ đã đi được mấy ngày rồi?”
“A? Chắc là bảy ngày” Bích Liên trả lời.
“Mịa nó! Bảy ngày! Để ta gọi nàng ra.”
Tây Môn Hạo quay người lại, phóng lên lầu hai, một lát sau, mọi người nghe một âm thanh khiến cho bản thân nổi hết da gà: “Đắc Kỷ nghe mọi phân phó của người, chủ nhân.”
“Mịa nó, Đắc Kỷ, ngươi đổi trang phục à?”
Lầu hai.
Tây Môn Hạo nhìn Đắc Kỷ đang mặc trang phục của hầu gái, tròng mắt xém một chút rớt ra ngoài luôn. Nhất là cái đuôi to kia a, vẩy qua vẩy lại, suýt nữa khiến hắn đi tới nhấc lên, đứng đằng sau để…. Đẩy... đẩy...
“Chủ nhân, ngài hài lòng không? Trang phục hầu gái, người không phải lúc nào cũng nói Đắc Kỷ là nữ bộc của người sao. Khanh khách ~”
Không biết vì sao, so với lần triệu hoán đầu tiên, Đắc Kỷ lần này có vẻ nhân tính hóa hơn, cũng xảo trá hơn.
Tây Môn Hạo bị trêu chọc, liền nhảy dựng lên.
“Ai ~ Ngươi cao hứng là được rồi, đi, Hạo gia tiếp tục mang ngươi đi, bất quá, lần này không được giống lần trước, cẩn thận hơn, nếu không chủ nhân của ngươi sẽ đau lòng đấy.”
“Chủ nhân, sứ mệnh của Đắc Kỷ là bảo hộ cho người, Đắc Kỷ là nữ bộc trung thành nhất của người, xin đừng từ chối bất kỳ hành động bảo vệ nào của Đắc Kỷ.”
Giọng của Đắc Kỷ cực kỳ nghiêm túc.
Tây Môn Hạo sững sờ, lúc này mới nhớ ra, đối phương chỉ là một nhân vật được triệu hoán, lòng lạnh đi một nửa, hơi thất lạc một chút.
“Đi thôi, thân phận của ngươi cũng không cần che giấu làm gì.” Nói xong, quay người đi xuống lầu.
Nơi này là thành Đông Lẫm, thú nhân, yêu thú, hồ tộc, lang tộc….
Cái gì không có? Nên cũng không cần phải ngại.
Giống như lời của Cơ Vô Bệnh, rất nhiều quan to, quý tộc của nhân loại chuyên môn dùng các thú tộc xinh đẹp để mua vui.
“Ha ha ha ~ lại có thể tiếp tục đi theo chủ nhân, Đắc Kỷ thật vui.”
Đắc Kỷ sau khi sống lại, không chỉ quần áo mà tính cách cũng thay đổi theo, chắc chắn là một tiểu nữ hầu nghịch ngợm.
“Oa! Đắc Kỷ, y phục của ngươi đẹp quá a!”
Thần kinh của Bích Liên hơi khác với người thường, nên đã quên việc Đắc Kỷ đã “chết”.
“Gặp quỷ! Tại sao lại còn sống?” Cơ Vô Bệnh lập tức hoài nghi nhân sinh.
“Rầm!” Lưu Thắng nuốt nước bọt.
“Đừng khoa trương như thế chứ? Lão Lưu ta vẫn còn độc thân mà.”
“Tê…. Thấy quỷ.” Lão Quỷ hít một hơi khí lạnh.
“Này ~ đây là chủng tộc gì? Hồ tộc? Thật đẹp a, vóc người thì… chậc... chậc”
Tròng mắt của Triệu Vân Long muốn rớt ra ngoài, không riêng hắn mà cả Cẩm Y Phường đều ngây người.