Chương 68: Thành chủ thành Đông Lẫm: Hô Duyên Chước!
Bọn hắn không phải chưa từng gặp hồ tộc, chủng tộc khác cũng đã gặp. Thế nhưng, trước mắt là một hồ tộc nhìn vô cùng dễ thương, dáng người lại khoa trương, quần áo kì quái, còn có một cái đuôi to. . .
Trong nháy mắt, không biết bao nhiêu thiếu niên phải chảy máu mũi, trong đó có cả Triệu Vân Long.
Mà Đắc Kỷ thì sao, trong mắt chỉ có Tây Môn Hạo, căn bản không thèm nhìn đám người.
"Khụ khụ…cái kia, không có gì, đây là nữ bộc của ta, đoạn thời gian trước bị thương phải nghỉ ngơi mấy ngày. Đã xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi."
Tây Môn Hạo cũng cảm giác bầu không khí có chút cổ quái, nhưng mà chính mình cũng đã bắt đầu quen với sự tồn tại của Đắc Kỷ, hoặc là do mình có nhiều đồ chơi kỳ lạ nên dứt khoát không che giấu, muốn giấu cũng không giấu được.
Đám người lúc này mới lấy lại tinh thần, vứt bỏ suy nghĩ linh tinh trong lòng!
Đây chính là nữ bộc của Đại hoàng tử, bọn hắn cũng không muốn bị giết sạch cả nhà, tru di toàn tộc.
Cứ như vậy, Khánh quốc Đại hoàng tử, mang theo nữ bộc của mình, mặc bộ quần áo mới, trang bức đi thẳng đến phủ thành chủ.
. . .
"Đông Lẫm thành, phủ thành chủ."
Tây Môn Hạo nhìn cửa phủ to lớn đang rộng mở, hai bên cổng có hai bức tượng sư tử đá, còn có hai tên thị vệ canh gác.
"Đại điện hạ, đã tới phủ thành chủ."
Triệu Vân Long lúc này đã hoàn toàn rời khỏi xe ngựa, mặc dù vẻ mặt có chút tái nhợt, thân thể còn suy yếu, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Đoán Thần kỳ.
"Tại sao? Không có ai nghênh đón?"
Tây Môn Hạo nhíu mày, mình vào thành đã được một khoảng thời gian, còn ở cẩm y phường một thời gian, người của phủ thành chủ không có khả năng không nhận được tin tức.
"Ta đi bẩm báo thành chủ đại nhân."
Triệu Vân Long nói xong, vội vàng đi vào bên trong.
"Được rồi, trực tiếp mang ta đi vào."
Hai tay Tây Môn Hạo phất áo choàng, sau đó nhanh chân đi về phía phủ thành chủ.
Triệu Vân Long đoán sắp có chuyện không hay, vội bước lên phía trước đối phương, tiến đến cửa phủ.
"Keng!"
"Người nào?"
Quả nhiên, bốn tên hộ vệ đồng thời rút yêu đao ra cảnh giác nhìn.
"Là ta, thống lĩnh vô song thiết kỵ, Triệu Vân Long." Triệu Vân Long vội vàng giải thích.
"Há, nguyên lai là Triệu Thống lĩnh, chờ ta đi bẩm báo." Một gã hộ vệ nói.
"Không cần, chúng ta tự đi vào, mau tránh ra!"
Triệu Vân Long nói xong, nháy mắt ra hiệu cho bốn tên hộ vệ. Tiếp xúc một thời gian, hắn đại khái hiểu Tây Môn Hạo, đó là một quái vật không ra bài theo lẽ thường, trời mới biết bốn tên hộ chặn Đại hoàng tử ở ngoài cửa thì đối phương có móc ra cái ám khí kinh khủng kia hay không.
"Đi vào!"
"Bành!" Tây Môn Hạo một cước đá vào mông Triệu Vân Long, khiến đối phương trực tiếp bị đạp vào trong.
Ngay lúc bốn tên hộ vệ trợn mắt há hốc mồm, hắn kéo Đắc Kỷ tiến vào phủ thành chủ.
"Phần phật!" Hai mươi tên thiết kỵ xuống ngựa, xếp hàng ở hai bên phủ thành chủ.
Cơ Vô Bệnh đem Tật Phong lang thu nhỏ lại, thong thả đi vào, đám người Lưu Thắng theo sát phía sau.
"Con mẹ nó! Còn thất thần làm gì? Nhanh đi thông báo cho thành chủ đại nhân, khách quý đến rồi!"
Triệu Vân Long ôm lấy cái mông, hét to về phía hộ vệ, sau đó quay người đuổi theo.
Bốn tên hộ vệ lúc này mới phản ứng lại, một gã hộ vệ vội vàng chạy vào trong phủ bẩm báo.
Tây Môn Hạo không vui, hắn biết, Đông Lẫm thành chủ Hô Duyên Chước cố ý, bởi vì ở trong mắt đối phương, mình chỉ là một hoàng tử phế vật đang đi tị nạn.
Phủ thành chủ rất lớn, nhưng nơi này là phương Bắc, không có hồ nước suối phun, chỉ có kiến trúc băng lãnh cùng với thảm thực vật chịu được lạnh.
Trên đường nhỏ, hai bên hình như là chỗ làm việc của phủ thành chủ, phần cuối thì là đại sảnh, tấm biển bên trên còn viết: Gương sáng treo cao.
Phủ thành chủ, hai bên tường treo một đôi câu đối, khiến Tây Môn Hạo sắc mặt cổ quái.
Vế trên: Làm quan không vì dân làm chủ.
Vế dưới: Không bằng về nhà bán khoai lang.
Này… này... mẹ nó, đây không phải là câu nói mà mình lấy từ kiếp trước đem ra trang bức sao?
"Đông đông đông. . ."
Theo tiếng bước chân dồn dập, trên đại sảnh xuất hiện mấy thân ảnh.
Trong đó có tên hộ vệ báo tin, còn có một nam tử mặc áo quan màu tím, đằng sau nam tử còn đi theo ba bốn quan viên, vẻ mặt lo lắng.
Nam tử thân cao tám thước, tướng mạo thô lỗ, mặc áo của quan văn, nhìn qua có chút buồn cười. Nhưng mà, người này đã từng là thị vệ của hoàng đế, bây giờ là thành chủ Đông Lẫm thành: Hô Duyên Chước.
"Hạ quan không biết Đại điện hạ giá lâm, không có tiếp đón từ xa, xin Đại điện hạ đừng trách tội."
Hô Duyên Chước vừa nói, một bên hành lễ, người cũng đến trước mặt Tây Môn Hạo.
Hắn mặc dù chưa từng gặp Tây Môn, nhưng đã từng nhìn chân dung, hơn nữa khi thấy khí chất và chỗ đứng của đối phương nên cũng không khó để đoán ra.
"Chúng thần gặp qua Đại điện hạ."
Phía sau hắn, mấy quan viên kia đồng thời hành lễ.
Tây Môn Hạo ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần tối, cười nói:
"Thành chủ đại nhân khách khí, đi một ngày đường, vừa vặn tới nơi này kiếm chỗ dừng chân. Không biết thành chủ đại nhân, đã chuẩn bị tiệc tối chưa?"
Hô Duyên Chước sững sờ, cặp mắt thâm thúy lập tức hơi híp lại, trong lòng không đoán được ý nghĩ của Tây Môn Hạo.
Gặp mặt trực tiếp hỏi chuẩn bị cơm không? Đây là lần đầu tiên gặp phải.
"Ha ha ha! Mời Đại điện hạ, tiệc tối đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ Đại điện hạ tới, mà lại hạ quan đã thông báo cho tất cả quan viên Đông Lẫm thành đến đón tiếp Đại điện hạ, đoán chừng rất nhanh sẽ tới."
Hô Duyên Chước ngoài mặt vẫn vô cùng khách khí, dù sao mình chỉ là thành chủ, người ta lại là hoàng tử. Mặc dù trong lòng không thích đối phương, nhưng mặt mũi cũng phải cho đủ, bằng không thì chính là đánh mặt hoàng đế.
Tây Môn Hạo gật nhẹ đầu, sau đó chỉ câu đối ở đại sảnh hỏi:
"Ta nói?"
Hô Duyên Chước quay đầu nhìn lại, vẻ mặt trở nên cổ quái, thầm nghĩ: Giả vờ cái gì không biết?
Lập tức cười nói:
"Ha ha ha! Đại điện hạ lúc ấy một nói câu “Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang.” chẳng những róc xương lóc thịt An Dương thành chủ Phan Thế Kiệt, bệ hạ còn tự mình hạ chỉ, khiến cho tất cả quan viên đem câu nói này treo lên, luôn luôn duy trì một trái tim yêu dân."
"Ồ? Ta thật không nghĩ tới."
Tây Môn Hạo vui vẻ, lúc ấy chỉ vì trang bức mà thuận miệng nói ra, lại không nghĩ rằng thành một câu chí lý.
"Đại nhân, câu nói này là Đại điện hạ nói?" Triệu Vân Long đột nhiên hỏi.
"Không sai! Ngày đó Đại điện hạ đi ngang qua An Dương thành, An Dương thành chủ Phan Thế Kiệt cùng với trưởng tử ức hiếp dân chúng, làm nhiều việc ác! Là Đại điện hạ tự tay giết nhi tử hắn, Phan Thế Kiệt ngay lập tức bị áp giải về Thiên Khánh thành, dạo phố ba ngày. Mà câu nói này là ngày đó Đại điện hạ nói với tất cả bách tính."
Hô Duyên Chước nói đến đây, chắp tay với Tây Môn Hạo. Mặc kệ Tây Môn Hạo này có phải phế vật hay không, nhưng, chuyện này xác thực làm nhân tâm vui vẻ.
Triệu Vân Long giật mình, ánh mắt nhìn Tây Môn Hạo cũng thay đổi.
"Đại điện hạ thương cảm bách tính như thế, thật là phúc của Khánh quốc! Phúc của bách tính! Mạt tướng thụ giáo!" Nói xong, cúi người hành lễ.