“Bẩm điện hạ, vừa định truyền tin, thành chủ đại nhân đã đến, bây giờ thuộc hạ đi chuẩn bị bồ câu truyền tin ngay.”
“Đừng! Hiện tại không cần… Khụ khụ khụ!”
“Phốc!”
Tây Môn Hạo lại phun ra một ngụm máu, dính lên người của Hô Duyên Chước.
“Ai nha! Người đâu, mau tới! Đại điện hạ lại phun máu rồi! Bích Liên! Bích Liên đâu.
Cơ Vô Bệnh cũng bắt đầu nhập vai, đỡ Tây Môn Hạo ngồi xuống.
Mà Hô Duyên Chước nhìn vết máu trên quần áo của bản thân, còn có mùi tanh gay mũi, vẻ mặt hơi khó coi.
“Khụ khụ khụ…không ngại…ta tới đây là để dưỡng bệnh, từ khi tỉnh lại, thân thể vẫn chưa thích ứng. Hôm qua trên đường đi lại bị mười mấy tên thích khách vây công, bị nội thương, may mà có Vân Long cùng hộ vệ, mới bảo vệ được mạng nhỏ này.
Dáng vẻ của Tây Môn Hạo bây giờ rất đáng thương, nhất là lúc nâng số lượng thích khách lên gấp đôi, kém một chút là khiến cho Cơ Vô Bệnh và Lưu Thắng nhịn cười không nổi.
Mà Lão Quỷ cùng Triệu Vân Long đứng ngoài cửa thì liếc nhau, rốt cuộc cũng hiểu rõ đại hoàng tử là đang diễn kịch! Khiến hai người phục sát đất.
“Mười?”
Hô Duyên Chước nhướng mày, nhìn về phía Hô Duyên Đạt đang quỳ trên mặt đất hỏi:
“Đạt nhi, không phải ngươi nói rằng chỉ có ba bốn tên sao? Vì sao bây giờ lại là mười tên? Ngươi quản lý vấn đề trị an của thành Nam như thế nào vậy hả?”
“Thúc phụ! Cháu trai đã thăm dò kỹ, chỉ có….”
“Khụ khụ khụ! Thành chủ đại nhân, bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề số lượng của thích khách, ngài xem, điện hạ của ta còn có thương tích trong người.”
Cơ Vô Bệnh biết diễn như thế là đủ, nếu diễn tiếp chắc chắn sẽ bị lật tẩy.
Hô Duyên Chước giật mình, vội vàng cầm ra một bình bạch ngọc, đặt trên bàn, thi lễ rồi nói:
“Đại điện hạ, đây là một viên chữa thương đan tứ phẩm, xem như là hạ quan chuộc lỗi. Điện hạ yên tâm, những thích khách kia, hạ quan sẽ đích thân đi điều tra và bắt giữ, đưa đến trước mặt ngài! Chỉ là... Ngài xem...”
Nói xong, nhìn về phía cháu trai của mình.
Việc này nếu bị báo lên trên, chức quan của mình là việc nhỏ, sợ là mạng của Hô Duyên Đạt cũng khó mà giữ được a!
“Khụ khụ khụ! Thành chủ…à không…Hô Duyên đại thúc, năm đó ngài cản một kiếm cho phụ hoàng của ta, cũng là cản một kiếm cho Đại Khánh. Hôm nay ta gọi ngươi một tiếng “Đại Thúc”, là vì tôn kính việc ngài đỡ cho cha ta một kiếm. Còn sự tình của lệnh điệt. Ai! Không dấu diếm gì, không trách các ngươi, chỉ trách là có quá nhiều người muốn ta chết. Ta không nghĩ đến, đệ đệ của ta truy sát ta một đường, nhưng không nghĩ đến đây vẫn còn… Ai! Chỉ tiếc, liên lụy các ngươi.”
Tốt một cái Tây Môn Hạo! Tốt một cái Tây Môn đại lang! Thật là một đại hoàng tử vô sỉ!
Gọi đại thúc, thở dài. Không chỉ cho Hô Duyên Chước một ân huệ lớn bằng trời, còn chơi Tây Một Nghiễm một cú.
Quả nhiên, Hô Duyên Chước thụ sủng nhược khinh. Hoàng tử gọi đại thúc? Đây là nâng mình lên. Nhưng sau đó vẻ mặt lại trở nên khó coi, xác thật, nếu đại hoàng tử xảy ra chuyện, Hô Diên gia của bọn hắn cũng xong đời.
Hắn không phải phe của Thái Tử, mà là phe của Hoàng Đế. Nhưng bay giờ lại có một chút hảo cảm với đại hoàng tử.
“Đại điện hạ thông tình đạt lý như thế, hạ quan không bằng. Điện hạ yên tâm, hạ quan sẽ chọn một trăm quân lính đến đây bảo vệ an nguy của điện hạ!”
Hô Duyên Chước biết rằng bản thân đã quá chủ quan, không quan tâm đại hoàng tử, ai ngờ vừa đến thành Đông Lẫm liền xuất hiện thích khách, cái này khiến hắn bắt đầu cảnh giác hơn.
“Khụ khụ khụ… Vậy xin làm phiền Hô Duyên đại thúc. Ta cũng trở về để chữa thương, một đòn của thích khách, suýt chút nữa khiến ta mất mạng a!”
Tây Môn Hạo từ từ đứng dậy, thu lấy viên chữa thương đan tứ phẩm vào túi.
“Vậy hạ quan cũng xin cáo lui.”
Hô Duyên Chước thấy Tây Môn Hạo thu đan dược, nhẹ nhàng thở ra. Sau đó đá Hô Duyên Đạt một cái, kêu hắn lui xuống, phải an bài tâm phúc của mình để bảo hộ đại hoàng tử mới được.
Tây Môn Hạo nhìn bóng lưng của hai chú cháu rời đi, bỗng cười, nói nhẹ: “Lưu Thắng, đóng của. Vân Long, trông coi bên ngoài, nhất là gia nhân, không cho phép đến gần.”
Hắn còn chưa quên, những người kia là người của Hô Duyên Chước.
“Vâng! Đại điện hạ!”
Triệu Vân Long vâng lệnh, nhưng hơi thất vọng, bởi vì hắn thấy được, đại hoàng tử có vẻ hơi thất vọng, đã chặn bản thân ở ngoài cửa.
“Bành!”
Sau khi của phòng đóng lại, Tây Môn Hạo lập tức đầy máu
Nhổ ra một ngụm máu, sau đó mắng thầm:
“Mẹ nó! Diễn kỹ của Hạo gia quá tốt rồi, lấy tượng vàng Oscar cũng được!”
“Oscar! Cái quỷ gì?” Cơ Vô Bệnh thắc mắc.
“Ma bệnh!”
Tây Môn Hạo trợn mắt nhìn hắn, sau đó ngồi xuống, cầm bình ngọc chứa đan dược cười nói:
“Ma bệnh, ngươi nói xem, một viên đan dược tứ phẩm, có thể mua được lòng người hay không?”
“Ồ? Ý điện hạ là tên nữ thích khách kia?”
Cơ Vô Bệnh có Linh Lung Tâm, là một yêu nghiệt! Vô luận Tây Môn Hạo đang suy nghĩ gì, đều có thể đoán ra được.
Tây Môn Hạo nhìn về phía Cô Vô Bệnh, nói:
“Nếu như ngươi không phải người của ta, ngươi bây giờ đã là một cỗ thi thể.”
Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, đi xem thích khách kia hiện tại như thế nào.
Cơ Vô Bệnh bỗng nhiên run một cái, vừa rồi hình như hắn thấy được một con sói, một con sói còn kinh khủng hơn Tật Phong Lang!
“Mẹ nó! Quả nhiên gần vua như gần hổ! Hèn gì Thiên Cơ Môn không nhúng tay vào chuyện triều chính.”
m thầm lau mồ hôi, sau đó dắt Đại Cẩu đi theo.
Còn Lưu Thắng, cứ đứng tại chỗ, nhìn xem phòng khách trống rỗng. Cuối cùng, cũng đi theo, hắn hiện tại là Cẩm Y Vệ, hắn phải phụ trách an toàn của đại hoàng tử!
…
“Bích Liên, có tỉnh lại lần nào không?”
Tây Môn Hạo nhìn nữ thích khách với khuôn mặt tái nhợt, phát hiện khí tức của đối phương ngày càng yếu, dù đã sử dụng một viên đan dược tam phẩm, xem ra thương tích quá nặng.
“Bẩm điện hạ, không có.”
“Ta xem một chút.”
“Yêu! Nhìn không ra ngươi cũng biết xem bệnh! Làm sao không tự xem cho bản thân?” Tây Môn Hạo trêu chọc.
Cơ Vô Bệnh liếc mắt, ho khan vài tiếng rồi nói:
“Bệnh lâu thành y, đạo lý như thế ngươi cũng không hiểu?” Nói xong, nhắm hờ hai mắt, bắt đầu xem bệnh.
Một lát sau, lắc đầu.
“Thương tích quá nặng, lại thêm ngươi bạo lực lấy đầu đạn ra, sợ là mạng nhỏ khó đảm bảo. Trừ phi…”
“Cầm lấy, ta cần còn sống.”
Tây Môn Hạo trực tiếp lấy ra viên chữa thương đan tứ phẩm ném cho Cơ Vô Bệnh, hắn bây giờ cần nhất là nhân tài, đan dược gì cũng có thể bỏ được.
Cơ Vô Bệnh liếc mắt nhìn Tây Môn Hạo một cái, sau đó mở bình ra, lấy một viên đan dược màu vàng nhạt, còn tản ra từng hương thơm.
Vừa phục vừa nói:
“Bỏ được, bỏ được, có bỏ có được, điện hạ, ta bội phục ngươi.”
Tây Môn Hạo nheo mắt, đoạt lấy đan dược, đẩy Cơ Vô Hạo sang một bên, nói:
“Thật lề mề.”
Nói xong, bóp má của nữ thích khách, nhét đan dược vào miệng, không biết xấu hổ liền môi chạm môi với đối phương.
“Hô!” Thổi một hơi cho đan dược chạy thẳng vào cổ họng của đối phương.