Cơ Vô Bệnh trực tiếp chết lặng, tên cầm thú này, thật con mẹ nó vô sỉ a.
Đan dược đã đi xuống yết hầu, Tây Môn Hạo mới thở phào ra một hơi.
Rất nhanh, đan dược vừa đến đan điền liền tan ra, một cỗ quang mang vàng nhạt sáng lên trên thân thể của nàng.
"Ai. . .Không hổ là tứ phẩm đan dược, Hạo gia có chút tiếc nuối a."
Tây Môn Hạo thở dài, nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của vị nữ thích khách này.
Rất nhanh, quang mang màu vàng liền biến mất, khuôn mặt tái nhợt cũng dần hồng hào trở lại, lông mi thật dài hơi run lên.
"Điện hạ, nàng nếu không cảm kích thì phải xử lý như thế nào? Giết?" Cơ Vô Bệnh bỗng nhiên nói.
"Hắc hắc! Nếu nàng bị đưa vào đường cùng, chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn khôn ngoan." Tây Môn Hạo cười lạnh.
"Ngươi muốn cho nàng làm nội ứng?" Cơ Vô Bệnh vẫn là rất thông minh, chốc lát đã nhận ra ý định của Tây Môn Hạo.
"Xem là thế đi. . . Nếu như nàng không nguyện ý, cũng đừng trách Hạo gia đùa nghịch thủ đoạn."
Trong mắt Tây Môn Hạo lóe lên một đạo hàn mang, Đông Lẫm thành, cũng đã tới thời điểm lập uy!
"A. . . "
Nữ thích khách phát ra một tiếng kêu, chậm rãi mở mắt, đầu tiên là một trận mê mang, sau đó nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc kia đang ở trước ngực, liền biến sắc.
Thế nhưng, thân thể còn rất hư nhược, khiến nàng không thể động đậy, chỉ là đôi mắt phát ra hàn mang u lãnh nhìn về phía Tây Môn Hạo.
Không có hé miệng, thậm chí không có sợ hãi, có chỉ là lãnh ý cùng sát ý. Người trước mặt, chính là mục tiêu của nàng!
"Ngươi tên gì?" Tây Môn Hạo hỏi.
Nữ thích khách không có trả lời, vẫn trừng mắt nhìn Tây Môn Hạo.
"Ngươi chắc cũng đã biết, ngươi đã phí phạm một viên tứ phẩm đan dược của ta a." Tây Môn Hạo tiếp tục nói.
Ánh mắt nàng rốt cục cũng biến hóa, hiện lên vẻ bối rối. Cỗ dược lực cường đại vừa kéo bản thân một mạng về từ Quỷ Môn quan, đến từ kẻ mình muốn giết.
Lại thêm, vết thương trên người cũng đã được xử lý qua, việc này khiến nàng càng thêm mê mang. . .
"Tên của ngươi, nói cho ta biết."
Tây Môn Hạo sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, nhưng hai tay hiện lên tư thế trảo hình rất hèn mọn, thừa biết tiếp theo sẽ bóp nắn cái gì rồi a.
Bích Liên bên cạnh giật mình, trong đầu hiện lên một màn kinh khủng kia, đối phương dùng thủ đoạn vô sỉ để bức cung mình, không khỏi khiến đôi tiểu anh đào của nàng từng trận tê tê a.
"Ảnh "
Nhờ dược hiệu mạnh mẽ nữ thích khách có thể mở miệng nói, nhưng mà âm thanh còn rất suy yếu.
"Ta hỏi tên của ngươi!"
"Ảnh "
"Thảo!" Tây Môn Hạo bạo nộ, vừa động, hai tay lập tức hạ xuống.
"Khụ khụ khụ! Điện hạ, nàng nói tên nàng là: Ảnh." Cơ Vô Bệnh vội vàng nhắc nhở.
Tây Môn Hạo vội dừng lại, mà vị nữ thích khách thì run rẩy một hồi, giống như nghe được đoạn đối thoại cực kì khủng khiếp.
"Rất tốt, Ảnh tiểu thư, vô cùng thích hợp với ngươi, tới vô tung, đi vô ảnh. Như vậy, tên tổ chức của ngươi? " Tây Môn Hạo tiếp tục hỏi.
Nào ngờ nàng liền ngậm miệng lại, mắt nhắm chặt, một bộ ngươi làm thế nào ta cũng không nói.
Tây Môn Hạo nhướng mày, tay phải hạ xuống. Thế nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối của đối phương, vẫn nhịn xuống không có xuất thủ.
Chậm rãi đứng dậy, nói:
"Bích Liên, ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào a, ta muốn biết tổ chức của nàng."
"A?" Bích Liên liền há to miệng.
"Làm sao? Quên lúc trước ta đối với ngươi như thế nào a? Đi, cạy miệng của nàng, bằng không thì ta đem đôi anh đào của ngươi hái xuống a!"
Tây Môn Hạo nghiêm mặt, dọa cho thân thể của tiểu cung nữ khẽ run lên.
"Vâng. . .Vâng!"
Bích Liên ngồi xuống bên giường, sau đó hai tay run run tiến vào vạt áo của Ảnh.
"Mịa nó! Đây là muốn làm gì?" Cơ Vô Bệnh mở to hai mắt nhìn.
Tây Môn Hạo quàng cổ đối phương, lôi hắn ra khỏi phòng.
"Đắc Kỷ, giám thị Bích Liên, nếu không ra sức liền dùng thủ đoạn tương tự hầu hạ nàng."
"Vâng, chủ nhân."
Đắc Kỷ nhẹ gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc nhìn Bích Liên.
Bích Liên khuôn mặt nhỏ một lần nữa tái nhợt, đồng thời bàn tay cũng dùng sức hoạt động.
"Ách!"
Ảnh đột nhiên mở to mắt, nàng không nghĩ tới, tên gia hỏa vô sỉ kia, vậy mà để nha hoàn đối xử với mình như thế, mắc cỡ chết người ta.
"Bích Liên, vì sao không nghe thấy động tĩnh gì?"
Thanh âm của Tây Môn Hạo như u hồn vang lên trong tai tiểu cung nữ.
Bích Liên càng thêm kinh hoàng, gia tăng khí lực, đồng thời nói:
"Cô nương, mau nói đi, bằng không thì điện hạ sẽ không bỏ qua ngươi đâu a."
"A!"
Ảnh rên lên một tiếng, thân thể hơi run rẩy, nhưng vẫn không có nói ra tổ chức của mình.
Thế là, Bích Liên tiếp tục trừng phạt, Ảnh đóng chặt bờ môi, đau đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, nhưng vẫn không có mở miệng.
Bên ngoài.
"Ngươi thật sự là không từ thủ đoạn!"
Vẻ mặt Cơ Vô Bệnh hiện lên một tia không thỏa mái, Tây Môn Hạo này, hắn có chút không quá thích. Ép thiếp thân cung nữ của mình dùng thủ đoạn như vậy để bức cung một nữ nhân, thật sự là. . .
Tây Môn Hạo ngồi tựa vào cửa, ngẩng mặt lên nhìn lên bầu trời đêm, ban đêm ở Đông Lẫm thành thực sự rất lạnh.
"Bích Liên, nàng từng là người của Hoàng hậu sắp xếp giám thị ta. Cho đến bây giờ, ta vẫn không tín nhiệm nàng."
Cơ Vô Bệnh sững sờ, vẻ mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn có chút không thoải mái.
"Mặc dù Bích Liên không phải thân tín của ngươi, nhưng cũng không cần dùng loại thủ đoạn này."
"Ồ? Vậy ngươi nói đi ? Dùng cái gì? Nghiêm hình bức cung? Thân thể của nàng gánh vác được sao ? Mà ngươi cũng đã nhìn ra, nàng chắc chắn sẽ không nói. Còn có, ta cũng không phải tự thân bức cung, cũng là bởi vì muốn lưu lại nữ sát thủ này, bằng không thì ngươi sẽ thấy một màn càng thêm tàn nhẫn!"
Tây Môn Hạo ngữ khí rét lạnh, so với đêm ở Đông Lẫm thành còn lạnh hơn.
"Vì cái gì?" Cơ Vô Bệnh hỏi.
"Bởi vì, ta không muốn chết, Hạo gia, đã chết đủ!" Tây Môn Hạo nghiến răng nói ra.
"Chết đủ? Hưm! Ngươi nói như thể đã từng chết qua." Cơ Vô Bệnh tự giễu, cười nói.
"Hai lần, chưa đủ sao?"
Tây Môn Hạo đưa hai ngón tay giơ lên trước mặt Cơ Vô Bệnh, âm trầm nói ra:
"Hai lần, ta đã từng chết hai lần, là thực sự chết!"
Cơ Vô Bệnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tây Môn Hạo, biểu lộ lúng túng, thật lâu mới hỏi:
"Cái kia. . .Vậy ngươi sống như thế nào?"
"Ha ha. . .đương nhiên là thần tiên cứu a. . .Cho nên, không cần mong ta nhân từ nương tay. Vì sống sót, ta có thể không từ thủ đoạn!"
Tây Môn Hạo lại một lần nữa đem hết trách nhiệm đổ lên cho thần tiên, đồng thời cũng biểu đạt được quyết tâm sống của bản thân.
Một khắc bị xe cán chết, hắn đã từng khát vọng sống.
Tại thế giới này, Đại hoàng tử cũng tử vong, trong lòng cũng rất khát vọng được sống, nhất là nhìn thê tử của mình đem từng thang độc dược cho mình ăn, lại chỉ có thể ngồi chờbị dày vò đến chết, so với kiếm một kiếm xuyên tim còn khó chịu hơn!
Một linh hồn con người chiếm cứ tràn đầy oán khí cùng thù hận, có thể nghĩ khát vọng sống của hắn lớn cỡ nào!
Hắn không có trả thù toàn bộ xã hội, đã là cực kỳ khắc chế cỗ thân thể đầy thù hận này rồi!
Cơ Vô Bệnh chăm chú nhìn Tây Môn Hạo, ánh mắt rốt cuộc cũng biến hóa.
Kỳ thật hắn hiểu được, nếu như Ảnh rơi vào trong tay một ác nhân, chắc chắn sẽ bị mười mấy đại hán thay phiên nhau chiếu cố, tươi sống hành hạ đến chết.
Bởi vì, ởcái thế giới này, loại chuyện như vậy hàng ngày đều phát sinh.
Cho nên, Tây Môn Hạo chẳng những cứu đối phương, mặc dù là có mục đích, nhưng vẫn là cứu. Còn có, để cho cgian tế của Hoàng hậu làm ra trò “đặc thù” bức cung kia, cùng với phường ác nhân so sánh, hắn đã rất tốt rồi.