Tiếng kêu đau trong phòng kéo dài hai nén nhang, sau cùng Bích Liên cũng mở cửa phòng ra, quỳ tại cửa ra vào, đỏ hồng mắt tạ tội.
"Điện hạ! Nô tỳ không có năng lực! Tha cho nô tỳ đi! Nàng cái gì cũng không nói! Đều sưng cả lên nhưng nàng vẫn không chiu mở miệng."
Bích Liên cuống quít dập đầu, thân thể run rẩy.
"Ai… Đứng lên đi."
Tây Môn Hạo thở dài, sau đó đứng dậy vào phòng, nói một câu:
"Về sau muốn đi thì nói với ta một tiếng là được, không cần thiết đem Lưu Toàn làm tấm chắn. Ngươi cũng biết là Lưu Toàn xem ta như cây cỏ cứu mạng, cái gì cũng nói với ta."
"Phù phù..."
Bích Liên tê liệt nằm trên mặt đất, thân thể run rẩy kịch liệt, hoảng sợ nhìn bóng lưng Tây Môn Hạo, đáy lòng toát ra sự sợ hãi.
Từ lúc nàng rời hoàng cung chưa từng liên lạc với ai kể cả hoàng hậu!
Thế nhưng, cha mẹ nàng đang ở Thiên Khánh thành, người của hoàng hậu chăm sóc cha mẹ của nàng rất tốt. Cho nên nàng vẫn là người của hoàng hậu.
Cơ Vô Bệnh nhìn Bích Liên, khom lưng đỡ đối phương từ dưới đất đưa đến ngoài cửa, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tây Môn Hạo không có quản Cơ Vô Bệnh làm cái gì, mà ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt Ảnh đang đỏ bừng, để đối phương sửa lại vạt áo một chút.
Nhưng mà, hắn vẫn hết sức vô sỉ trộm nhìn thoáng qua, xác thực sưng lên, sưng rất lớn. Bích Liên tiểu nha đầu kia, lực tay thật không nhỏ.
"Vô sỉ! Ngươi vô sỉ!"
"Ba!"
Tây Môn Hạo tát một phát, sau đó dí mặt vào gần đối phương lạnh lùng nói
"Ta nếu thật vô sỉ, ta sẽ đem ngươi đưa cho những hộ vệ ngoài kia! Tin tưởng bọn họ rất thích mỹ nhân như ngươi."
Ảnh chợt giật mình, khuôn mặt trong nháy mắt không còn giọt máu, hoảng hốt nhìn Tây Môn Hạo.
"Hắc hắc! Ngươi không nói đúng không? Tốt, dưỡng thương đi, chờ ngươi khỏe lại, ta sẽ để cho ngươi tự mình mang ta đi."
Tây Môn Hạo đứng dậy, sờ soạng không gian giới chỉ một chút, bên trong, còn có một tấm khôi lỗi phù.
"Đắc Kỷ, coi chừng nàng."
"Vâng, chủ nhân."
"Bành!"
Tây Môn Hạo khép cửa phòng lại, sau đó hô:
"Triệu Vân Long!"
"Đông đông đông!"
Triệu Vân Long chạy tới.
"Điện hạ có gì phân phó?"
"Đi! Đem thiết kỵ của ngươi đều điều tới!" Tây Môn Hạo một mặt sát khí nói ra.
"A?" Triệu Vân Long kinh hãi.
"A em gái ngươi! Hạo gia nói chuyện không dùng được sao? Hay là thánh chỉ của bệ hạ là giả! Đi! Điều đến, bằng không thì Hạo gia đập chết ngươi!"
Tây Môn Hạo cầm Nguyên lực súng lục chỉ hướng đầu Triệu Vân Long, biểu lộ có chút dữ tợn.
Hắn muốn trả thù, đúng vậy, phải dùng phương thức trả thù tàn nhẫn! Đồng thời cảnh cáo những sát thủ kia, Tây Môn Hạo là người có thù tất báo người.
"Ta…ta…"
"Bành!"
Tây Môn Hạo một cước đá vào bụng Triệu Vân Long, trực tiếp đạp đối phương ra ngoài.
"Triệu Vân Long! Hôm nay lão tử suýt chết! Ngươi là hộ vệ mà không muốn làm chút gì đó sao? Còn có! Cảm thấy mất mặt! Đem mặt đắp lên cho lão tử! Cút! Đi điều người! Điều không được, ngươi đào hố chôn chính mình đi!"
Nói xong, xoay người rời đi, chỉ để lại Triệu Vân Long vẻ mặt ảm đạm, cùng với Lưu Thắng đang hoang mang.
Lần đầu tiên, hắn lần đầu tiên thấy Đại hoàng tử nóng giận như vậy. Rất rõ ràng, có người phải xui xẻo.
"Tiểu tử, đi thôi, điện hạ sẽ giết ngươi."
Lão quỷ tựa như một con quỷ, xuất hiện ở bên cạnh Triệu Vân Long.
Triệu Vân Long thân thể khẽ run lên, dẫn một con chiến mã ra, liền biến mất ở trong đêm tối.
. . .
Đông Lẫm thành, bên ngoài Bắc môn, đại doanh vô song thiết kỵ.
Triệu Uyên lúc này đang ở trong lều lớn uống rượu một mình, phảng phất đang đợi cái gì đó.
Chuyện ban ngày mặc dù Hô Duyên Chước tận lực phong tỏa tin tức, nhưng hắn đã sớm biết. Bởi vì lúc cùng Tây Môn Hạo đi tới cửa hàng binh khí, hắn đã phát hiện mấy thích khách kia.
Hắn không nói ra vì muốn nhìn bản lĩnh của Tây Môn Hạo một chút, đồng thời cũng nhìn xem trai mình có thích hợp làm một hộ vệ hay không.
Tây Môn Hạo biểu hiện không tệ, có thể nói là hoàn mỹ, thậm chí còn bắt sống một tù binh. Đáng tiếc, con của mình, có lẽ chỉ có thể xông pha chiến đấu.
Bỗng nhiên, doanh vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập, Triệu Uyên trên mặt nở một nụ cười.
"Hoàng tử điện hạ, ngươi quả nhiên không còn là hoàng tử điện hạ hèn yếu nữa rồi."
"Hí hi hi hí..hí...!"
Một con chiến mã thắng gấp ở bên ngoài lều lớn, móng trước đều dựng đứng lên.
"Công tử!"
"Công tử!"
Thủ vệ bên ngoài vội vàng hành lễ.
Triệu Vân Long xuống ngựa, vọt thẳng vào lều lớn.
"Phụ thân! Phụ thân! Không xong! Đại. . ."
"Hừ!" Triệu Uyên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
Triệu Vân Long vội vàng im miệng, quỳ một chân trên đất.
"Hài nhi gặp qua phụ thân!"
"Nôn nôn nóng nóng, sao có thể làm việc lớn?" Triệu Uyên nghiêm mặt, quát lớn.
"Phụ thân, hài nhi biết sai rồi! Thế nhưng, phụ thân, Đại điện hạ để cho ta tới điều mấy đội thiết kỵ tới làm hộ vệ cho hắn." Triệu Vân Long vẻ mặt đau khổ nói ra.
"Hộ vệ? Con của ta, đã trải qua chuyện lúc ban ngày, ngươi cảm thấy ngươi thích hợp làm hộ vệ sao?" Triệu Uyên nhìn thẳng con của mình hỏi.
Triệu Vân Long đầu tiên là sững sờ, lập tức hổ thẹn nói: "Phụ thân, hài nhi chỉ học được xông pha chiến đấu, xác thực không biết làm như thế nào để bảo hộ một người."
"Ai!"
Triệu Uyên thở dài, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt của đối phương, kéo đối phương từ dưới đất lên.
"Kỳ thật phụ thân cũng không nghĩ tới, lúc trước để ngươi đi tiếp ứng Đại hoàng tử lại là kết quả này. Nhưng mà việc đã đến nước này đã không còn cách nào cải biến. Đi thôi, điều hết tám đội còn lại đi, lưu thủ biên chế, đi tìm Đại hoàng tử."
"A? Phụ thân! Đây chính là một trăm thiết kỵ! Tướng quân đại nhân sẽ không trách tội ngài sao?" Triệu Vân Long kinh ngạc.
"Ha ha ha! Trách tội? Bệ hạ tự mình hạ chỉ, để ngươi bảo hộ Đại hoàng tử, hắn có lý do gì trách tội ta?" Triệu Uyên cười nói.
"Thế nhưng là phụ thân, hài nhi nhớ kỹ, ý chỉ của bệ hạ chỉ là hài nhi cùng hai tiểu đội kia?" Triệu Vân Long không hiểu hỏi.
"Con của ta, ngươi cảm thấy Đại hoàng tử người thế nào?"
Triệu Vân Long sững sờ, lập tức nói ra:
"Sức chiến đấu rất mạnh! Thủ đoạn rất nhiều! Ngoại trừ tu vi yếu một chút, hắn thật vô cùng mạnh! Còn có, hắn hết sức thông minh, nhưng cũng rất vô sỉ, càng đáng sợ chính là, có đôi khi hài nhi đối mặt với hắn, hắn rất bí ẩn, khiến cho người ta rất bất an."
Triệu Uyên nhẹ gật đầu, sau đó nói:
"Thực lực không tầm thường, đồng cấp đoán chừng không có đối thủ, thông minh, không từ thủ đoạn, lòng dạ rất sâu. Long Nhi, ngươi nói người như thế này có thể thành sự không?"
Triệu Vân Long ngẩng đầu nhìn phụ thân, không biết đối phương vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói ra:
"Ta không biết mặt khác hoàng tử như thế nào, nhưng ta biết, hắn so với tên mãng phu Tam hoàng tử lợi hại hơn nhiều! Không phải thực lực, mà là một cái hoàng tử!"
"Cáp! Tam điện hạ Tây Môn Vũ? Một mãng phu! Là một tướng tài, nhưng không phải một người làm soái tốt."
Triệu Uyên cũng có chút khinh thường.
Lúc Tây Môn Vũ trấn thủ cứ điểm, hắn tất nhiên biết, cho nên mới có thể đưa ra đánh giá như thế.