Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên ở trong đầu.
Từ Khuyết nói lời hùng hồn một phen, cũng làm cho hai nữ trở nên động dung.
Kỳ thực loại lời nói không màng sống chết này, hai người thường ngày cũng nghe không ít, nhưng đó đều là vì thân phận của các nàng đặc thù mới như vậy!
Nhưng hiện tại, các nàng rất rõ ràng, người áo đen trước mắt này cũng không biết thân phận chân chính của các nàng, thêm vào lúc trước người áo đen này còn đối phó với một con Huyết Mãng đều mang lòng dạ từ bi, hai người lập tức liền bị loại khí phách giúp người làm niềm vui này của Từ Khuyết chinh phục.
Dù sao đây cũng là một thế giới cường giả vi tôn, lợi ích tối thượng, Từ Khuyết có thể ở lúc hai cái cô gái xa lạ cùng đường mạt lộ, tới gần tuyệt vọng, nói ra những lời này, quả thực chính là một luồng khí tươi mát ở tu tiên giới!
Vì thế lúc này nội tâm của Tử Huyên cùng Viêm Dương công chúa không chỉ là sản sinh một điểm hảo cảm đối với Từ Khuyết, cũng còn cảm xúc vạn ngàn, khó có thể hình dung. Nếu như nhất định phải dùng một câu để khái quát ý nghĩ trong lòng của các nàng, gần như chính là. . . Nhân gian có chân tình, nhân gian có tình yêu chân thành a!
- Tình nghĩa này của đạo hữu, tiểu nữ tử vĩnh viễn ghi vào tâm, nếu như có thể sống sót, nhất định sẽ báo đáp!
Tử Huyên khá là cảm động, nghiêm túc cam kết.
Liền ngay cả loại tính cách kiêu căng tự mãn lạnh nhạt như Viêm Dương công chúa, cũng không khỏi nói một tiếng "Cảm ơn" với Từ Khuyết.
- Không cần khách khí, nguyện vọng một đời này của ta, chính là nỗ lực đi trợ giúp thế nhân!
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, từ tốn nói.
Con ngươi cũng lần thứ hai hơi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, khắp khuôn mặt đều là thâm trầm, u buồn, nồng đậm khí chất Trang Bức!
Ánh mắt của hai nữ nhất thời ngưng lại, trong lòng chấn động mạnh!
Hay cho một vị nam tử có đạo đức tốt, làm người lại cao thượng như vậy, quả nhiên là vị chân quân tử!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Lòng Từ Khuyết nhất thời mừng thầm, cuối cùng cũng coi như là thu hồi chi phí mua mặt nạ da người. . .
Nhưng hắn một điểm đều không đem thù lao mà hai tên nữ tử này nói tới để ở trong lòng, không phải hắn thật sự vĩ đại như vậy, thực sự là hắn không lọt mắt cái gọi là thù lao này, thứ tu tiên giả, đơn giản chính là linh dược, pháp khí hoặc là Linh Thạch, mà ba thứ này, Từ Khuyết lại không thiếu.
Chỉ cần hắn muốn, tùy tiện tìm một Ma Môn làm xằng làm bậy cướp một phen thì sẽ có, căn bản không cần người khác cho.
. . .
Rất nhanh, ba người liền bắt đầu lên đường, hướng về phía ngoài rừng chạy đi.
Chỉ là nhóm này hợp lại có chút kỳ quái, Từ Khuyết dùng tới mặt nạ da người, không ai có thể nhận ra hắn.
Mà trên mặt Viêm Dương công chúa có bùn, lại một thân trang phục thôn nữ, Từ Khuyết dĩ nhiên cũng không nhận ra nàng.
Dù sao hắn cũng không nghĩ tới đường đường công chúa sẽ lưu lạc tới mức độ này, hơn nữa nguyên nhân lớn nhất, vẫn là loại khí chất lạnh lẽo cao ngạo trên người cô công chúa này, cùng cô "Công chúa" như chim non nép vào người trong ấn tượng của hắn hoàn toàn khác nhau.
Vì thế, ba người đều bắt đầu hành trình đào mạng lần này.
Nội tâm của Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên đều rất hồi hộp và thấp thỏm, chỉ lo sát thủ tinh anh Thiên Sát lại đột nhiên chui ra, nếu là một hai tên còn được, liều mạng cũng có cơ hội đào mạng, nếu như đi ra ba bốn người, hai người nhất định sẽ tuyệt vọng tại chỗ.
Từ Khuyết đúng là không hề để tâm, chỉ cần không phải Anh Biến Kỳ đến, hắn hoàn toàn có thể vô tư.
Cứ thế, Từ Khuyết liền cõng lấy Huyền Trọng Xích, giống như long hành hổ bộ đi ở đằng trước, khí thế vẫn. . . cất cao!
Hơn nữa còn có 20 điểm mị lực ngoài ngạch này của hắn có tác dụng, Tử Huyên cùng Viêm Dương công chúa đi ở phía sau, lúc nhìn về phía bóng lưng Từ Khuyết, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bóng lưng này rất vĩ đại, dường như có thể mang đến cảm giác an toàn rất lớn cho các nàng!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Tiếng thông báo của Hệ thống đột ngột vang lên ở trong đầu Từ Khuyết, khóe miệng Từ Khuyết không khỏi giương lên, hắn đã quen, hơn nữa sau khi đủ tổn thất mua mặt nạ da người, đây là khoản thu hoạch đầu tiên!
Vì thế bây giờ trong lòng Từ Khuyết ngược lại rất hi vọng những sát thủ kia mau chạy ra đây, hắn mới có thể trang bức nhiều hơn.
"Hống!"
Nơi sâu trong khu rừng, thỉnh thoảng truyền đến một ít yêu thú rít gào, hiển nhiên những sát thủ kia cũng không phải không có chút sơ hở nào, thi thoảng sẽ quấy nhiễu đến một ít yêu thú.
Lông mày Từ Khuyết nhất thời giương lên, liền muốn hướng về chỗ kia chạy đi.
Tử Huyên nhưng vội vàng nói: - Đạo hữu, phía trước không thể đi, chúng ta đi đường vòng đi!
Từ Khuyết sửng sốt một chút, hơi mỉm cười nói: - Xin lỗi, vừa rồi là phản ứng tự nhiên, cho rằng phía trước lại có yêu thú đang làm xằng làm bậy, theo bản năng muốn đi hỗ trợ! - Đạo hữu can đảm nghĩa hiệp như vậy, thực sự là làm tiểu nữ khâm phục!
Tử Huyên mỉm cười nói, lần thứ nhất sinh ra hảo cảm với một nam tử xa lạ.
Viêm Dương công chúa thì vẫn im lặng, vẫn không nhiều lời.
Từ Khuyết cũng trực tiếp bỏ quên nàng, đối với Tử Huyên lộ ra nụ cười khiêm tốn: - Cô nương quá khen rồi, tại hạ cũng chỉ là làm chút chuyện nên làm thôi! - Đúng rồi, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Tử Huyên hỏi.
Từ Khuyết chắp tay: - Tại hạ Hoa Vô Khuyết!
Kỳ thực hắn còn muốn dùng những tên khác, thế nhưng kiếp trước những người trong tiểu thuyết võ hiệp kia, có thể xưng tụng là mỹ nam tử cũng chỉ có mấy người như vậy mà thôi, ví dụ như Sở Lưu Hương, Lý Tầm Hoan, nhưng Từ Khuyết cũng không kịp nghĩ nhiều, liền bật thốt lên một cái tên Hoa Vô Khuyết.
- Hoa. . . Vô Khuyết?
Tử Huyên ngừng lại, phảng phất nhớ ra cái gì đó.
Trong tròng mắt của Viêm Dương công chúa cũng hơi xẹt qua một ít kinh dị, con ngươi khẽ hướng lên, không khỏi nhìn Từ Khuyết một cái.
- Ah, lẽ nào cô nương đã nghe qua tên của tại hạ?
Từ Khuyết kỳ quái nói.
Tử Huyên nở nụ cười, khẽ lắc đầu: - Không có, chỉ là bên trong cái tên này của ngươi có chữ Khuyết, để tiểu nữ tử nhớ tới. . . Ah, một vị bằng hữu trước đây, bên trong tên hắn cũng có chữ Khuyết. - Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết nhàn nhạt gật đầu, lại tiếp tục tiến lên, không muốn hỏi tên hai cô gái.
Điều này cũng làm cho Tử Huyên không khỏi kinh ngạc một trận, nhìn về phía Viêm Dương công chúa, lén lút lè đầu lưỡi ra, mỉm cười.
Con ngươi của Viêm Dương công chúa cũng híp lại, vẫn không nói thêm cái gì.
Dứt bỏ thân phận không nói, hai người bất kể là khí chất sắc đẹp, ở bên trong ngũ quốc tuyệt đối là tồn tại số một số hai, bị vô số thiên kiêu tài tử vờn quanh, giờ khắc này là lần thứ nhất chịu loại lạnh nhạt này, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi khác thường.
- Công chúa, vị Hoa thiếu hiệp này thực là không tồi, nếu như chúng ta có thể trốn về, đúng là có thể kết giao với hắn một phen. Hì hì, đến lúc đó nếu ngươi khôi phục khuôn mặt, hắn nhất định sẽ bị dung nhan tuyệt thế của ngươi làm cả kinh nói không ra lời.
Tử Huyên tiến đến bên cạnh Viêm Dương công chúa, thấp giọng thì thầm.
Viêm Dương công chúa tức giận lườm nàng một cái, không nói một lời.
Chỉ là không biết vì sao, trong lòng tựa hồ cũng có một điểm chờ mong nho nhỏ.
Loại chờ mong này cũng không phải nàng thật có hảo cảm lớn như vậy đối với Từ Khuyết, mà là loại sau khi bị người lạnh nhạt có chút không cam lòng, muốn nhìn thấy lúc bại lộ thân phận, dáng dấp kinh ngạc của hắn mà thôi.
Nhưng, cũng nên vui vì hai nàng cũng chưa lau bùn trên mặt đi, bằng không Từ Khuyết nhận ra Viêm Dương công chúa, tất nhiên sẽ không để ý tới Trang Bức nữa, khẳng định sẽ đập Huyền Trọng Xích xuống, nói không chừng còn đánh ra cả Phật Nộ Hỏa Liên.
. . .
Không lâu sau, bóng đêm dần dần buông xuống.
Tử Huyên chủ động mở miệng, để Từ Khuyết dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Dù sao hai cô gái chạy trốn một ngày đường, chân nguyên lực tiêu hao rất lớn, dù cho là tu vi Kim Đan kỳ cũng có chút uể oải.
Từ Khuyết thì lại hận không thể ở trong rừng cây nhiều thêm chút thời gian để tìm cơ hội Trang Bức, cho nên rất vui vẻ đồng ý.
Thế là, thừa dịp hai tên nữ tử ngồi ở dưới cây đả tọa nghỉ ngơi, hắn lại chạy đi lượm chút củi lửa, lấy ra vài cái cánh gà ngày hôm trước ăn còn thừa lại, muốn bắt đầu chuẩn bị nướng.