Dưới bầu trời đêm đen nhánh, Từ Khuyết đưa đến một đống củi khô, ngưng khí tạo ra một tia hỏa nguyên linh khí, trực tiếp nhóm lửa lên.
Củi khô trong nháy mắt "Tách tách" vang vọng, làm Tử Huyên cùng Viêm Dương công chúa đồng thời thức tỉnh.
- Hoa thiếu hiệp, ngươi đây là. . .
Tử Huyên trợn to hai mắt nói, vô cùng ngạc nhiên.
Bây giờ ba người đang chạy trối chết, buổi tối ngươi lại đốt lửa, chẳng phải là sẽ hấp dẫn kẻ địch tới đây sao?
Từ Khuyết thì lại khoát tay một cái, tỏ vẻ lạnh nhạt nói: - Đi một ngày đường, cũng nên ăn một chút gì đó, các ngươi cũng không cần phải lo lắng những sát thủ kia, vừa nãy lúc ta kiếm củi khô, đã thuận tiện bày xuống đại trận pháp tổ truyền, hơn nữa trận này chỉ có cường giả Anh Biến Kỳ mới có thể phá giải, một khi bọn họ tới gần, nhất định sẽ thập tử vô sinh!
Hắn nói tới rất là nghiêm túc, lập tức trấn an Tử Huyên cùng Viêm Dương công chúa lại.
- Hoa thiếu hiệp lại còn am hiểu trận pháp chi đạo?
Tử Huyên kinh ngạc nói.
Từ Khuyết ngại ngùng nở nụ cười: - Hiểu sơ hiểu sơ, tiêu diệt mấy tên Nguyên Anh kỳ vẫn là không thành vấn đề! - Chuyện này. . .
Tử Huyên nhất thời há to miệng, rất là kinh ngạc.
Viêm Dương công chúa cũng nhíu mày lại, lạnh lùng nói: - Ta chưa từng nghe qua thế gian này có loại trận pháp gì có thể tiêu diệt cường giả Nguyên Anh kỳ.
Tử Huyên cũng vội vàng gật gật đầu: - Đúng vậy, Hoa thiếu hiệp, ngươi mau mau dập lửa đi, nếu như dẫn những sát thủ kia lại đây, chúng ta liền không còn đường để trốn rồi! - Không sao không sao, các ngươi tin tưởng ta, trận pháp này là tổ tiên ta truyền xuống, nhất định có thể thuấn sát Nguyên Anh kỳ!
Từ Khuyết cười nhạt nói.
Kỳ thực hắn căn bản không bố trí trận pháp gì cả, chỉ là không kiên nhẫn dông dài, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị nhân cơ hội dẫn đám sát thủ kia lại đây, một lưới bắt hết.
Như vậy cũng nhất cử lưỡng tiện, vừa giải quyết nguy hiểm cho hai nữ nhân này, lại kiếm được kinh nghiệm cùng điểm Trang Bức, quả thực vô cùng có lợi.
Từ Khuyết không nói thêm gì nữa, tự mình lấy ra mấy đôi cánh gà đã ướp muối sẵn, bỏ lên trên giá nướng, bắt đầu nướng!
Tử Huyên lại kinh ngạc một trận: - Hoa thiếu hiệp, ngươi. . . ngươi liền ăn cái này? Đây chính là cánh gà mà, không có thịt, không thể ăn.
Viêm Dương công chúa cũng nhíu mày, sắc mặt càng lạnh lùng.
Ở trong hoàng cung, từ trước đến giờ chỉ có các loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp mới được mang lên trở thành món ăn, loại gia cầm như gà, bình thường đều không có tư cách trở thành ngự thiện, vì thế dù cho đói, coi như đặt toàn bộ gà trước mặt Viêm Dương công chúa, nàng đều sẽ không liếc mắt nhìn, huống chi là cánh gà mà bình dân bách tính đều không ăn?
Nhưng hiện tại "Hoa Vô Khuyết" này liều lĩnh nguy hiểm lớn như vậy, lại chỉ vì nướng mấy cặp cánh gà.
- Có thể ăn, sau đó ngươi sẽ biết.
Từ Khuyết đã có chút mất tập trung, tuy rằng hắn thích ghẹo gái, nhưng hắn càng thích Trang Bức cùng mỹ thực hơn!
Chuyện này kỳ thực cũng chỉ có thể trách hai người Tử Huyên, toàn thân đầu tóc đều là bụi bẩn, nơi nào có thể hơn được mê hoặc của Trang Bức cùng mỹ thực. Nếu như bây giờ hai người tùy tiện rửa mặt một phen, khôi phục hình dạng ngày xưa, phỏng chừng liền là chuyện khác rồi. - Loại nguyên liệu nấu ăn thấp kém như cánh gà này, ngay cả phàm nhân đều sẽ vứt bỏ, ngươi lại dùng để làm đồ ăn, hơi có chút bụng đói ăn quàng đi.
Lúc này, Viêm Dương công chúa hiếm thấy mở miệng một lần, chỉ là lời nói có chút khó nghe.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế liền không vui, hơi nhíu mày, nhàn nhạt đáp một tiếng: - Ồ!
Giữa hai lông mày của Viêm Dương công chúa nhất thời xẹt qua một luồng tức giận, đang muốn há mồm quát mắng một tiếng "Lớn mật", nhưng Tử Huyên phản ứng nhanh hơn nàng, kéo ống tay áo của nàng, ra hiệu nàng không nên vọng động.
Viêm Dương công chúa hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Ngươi đem lửa dập đi, chỉ cần chúng ta đến hoàng thành, sẽ mời ngươi ăn thức ăn ngon. . . "Xoạt!"
Đúng lúc này, da của mấy đôi cánh gà bắt đầu nóng lên, dầu nhỏ xuống củi lửa bên dưới, phát sinh một tiếng vang nhỏ.
Một trận hương vị nồng nặc, trong nháy mắt tràn ngập ra, thấm ruột thấm gan.
Viêm Dương công chúa sửng sốt tại chỗ!
Tử Huyên cũng há hốc mồm, cánh gà. . . lại có loại hương vị này?
Khóe miệng của Từ Khuyết vẫn mang theo ý cười nhạt như trước, hắn biết thức ăn của người ở thế giới này không ổn, dù cho thân phận cao quý, ăn khắp cả sơn hào hải vị thì thế nào, cùng cánh gà nướng bí chế này so sánh, đều kém xa!
- Lần trước lão già lôi thôi kia, tu vi tựa hồ còn mạnh mẽ hơn so với Anh Biến Kỳ, còn khoác lác nói ăn mỹ thực khắp thiên hạ, kết quả còn không phải là bị khuất phục dưới cánh gà nướng của ta sao? Các ngươi chỉ là hai nữ tử từ Hoàng thành đi ra, ta không tin các ngươi đã được nếm qua loại mỹ vị này!
Trong lòng Từ Khuyết âm thầm vui vẻ nói.
Sau đó, thấy hỏa hầu gần đủ rồi, Từ Khuyết bỗng dưng lấy ra một bình mật ong thượng đẳng, cầm bàn chải nhỏ, bắt đầu ở mặt trên cánh gà quét lên.
"Loạt xoạt!"
Một đám khói trắng bốc lên, hương vị càng lúc càng đậm đặc, loại mùi nướng cùng với mùi vị hương liệu đặc chế, tuyệt đối đủ để làm người thèm ăn nhỏ dãi.
Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên lúc này đều trợn to hai mắt, một chữ đều không nói ra được.
So với đói bụng, các nàng càng khiếp sợ nhiều hơn, mấy đôi cánh gà phổ thông, dĩ nhiên có thể ở trong tay "Hoa Vô Khuyết" này biến phế thành mỹ thực, nướng thành loại đồ ăn sắc hương vị đầy đủ này, quả thật là kinh người!
- Hai vị cô nương, các ngươi muốn ít cay hay là cay vừa? Hoặc là cay biến thái?
Lúc này, mật ong trong tay Từ Khuyết đã đổi thành một bình ớt bột, đang quay đầu cười hỏi hai nữ.
Viêm Dương công chúa không hề ứng tiếng, Tử Huyên sững sờ một hồi, mới ngơ ngác nói: - Ít. . . Ít cay! - Được!
Từ Khuyết cười đáp một tiếng.
Bóng đêm đen kịt, bên dưới trăng tròn, củi lửa bên cạnh.
Than lửa ấm áp, chiếu rọi khuôn mặt tinh xảo của Từ Khuyết sáng sủa.
Chỉ thấy cổ tay hắn vung lên, điểm điểm bột ớt trong nháy mắt như mưa xuân, nhẹ nhàng rơi lên trên cánh gà màu vàng óng, phảng phất như chu sa tô điểm!
Màn này, sâu sắc khắc ở trong lòng hai cô gái.
Dù sao. . . Lúc nam nhân chăm chú, luôn luôn đẹp trai nhất!
Dù sao. . . Lúc này trên người Từ Khuyết còn có 20 điểm mị lực ngoài ngạch bổ trợ đây!
Hai người đều ngơ ngác nhìn Từ Khuyết làm xong tất cả những thứ này, mãi đến tận lúc hai cái cánh gà nướng hương vị nồng nặc đưa đến trước mặt các nàng, hai người mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
- Đều mệt một ngày, nhanh ăn một chút gì đi, sau đó sẽ thật vui vẻ về Hoàng thành.
Từ Khuyết lộ ra nụ cười ấm áp.
Ở dưới bầu không khí loại này, đoàn tụ sum vầy, củi khô liệt hỏa, cô nam quả. . . Ặc, cô nam 2 nữ, trời tối người yên.
Đây thường là lúc mà nội tâm đề phòng lỏng lẻo nhất.
Cử động cùng nụ cười của Từ Khuyết lúc này, thêm vào điểm mị lực bổ trợ, đối với hai cô gái tạo thành xung kích rất lớn.
Một vị là công chúa, một vị là bạn thân của công chúa, hai người vẫn luôn được muôn người chú ý, hưởng thụ loại cảm giác được mọi người vờn quanh.
Nhưng các nàng là thiên chi kiêu nữ, bất kể là Tử Huyên hay là Viêm Dương công chúa, nội tâm kỳ thực đều rất cao ngạo.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết liền giống như một vị đại ca ca, đột nhiên hiện ra, mang đến cho hai người các nàng cảm giác chưa bao giờ có, cái cảm giác này gọi là được chăm sóc, có chỗ dựa vào!
Đối mặt với loại cảm giác kỳ diệu đột nhiên xuất hiện này, Tử Huyên lựa chọn tiếp thu.
Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, con mắt ngây thơ giống như bé gái nhìn về phía Từ Khuyết, vui vẻ tiếp nhận đôi cánh gà nướng kia, dùng giọng nói như muỗi kêu nói một tiếng cảm ơn!
Mà Viêm Dương công chúa, thiên kiêu nội tâm như băng sơn cô ngạo này, đối mặt với cảm giác này, lại hoảng loạn.
Cho nên nàng theo bản năng lựa chọn phản kháng!
Sắc mặt đột nhiên lành lạnh, trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, đạm mạc nói: - Lấy ra đi, bổn cung không thể ăn những thứ đồ này.
Lời này vừa nói ra, nàng nhất thời ngẩn ra, phát hiện nói nhầm, một chữ "Bổn cung", đủ để bộc lộ ra quá nhiều tin tức!