- Đại sư huynh, ngươi là Nguyên Anh kỳ tầng thứ năm mà, sao. . . sao lại không thể thắng hắn?
ột nam đệ tử tỏ rõ vẻ kinh sợ nói, âm thanh cũng có chút run!
Diệp Cô Thành nhàn nhạt liếc bọn họ một chút, trầm giọng nói: - Vừa nãy khi ta từ trên núi tới, thế. . . nếu như vừa nãy hắn muốn giết các ngươi, ngay cả ta cũng không có cách nào ngăn cản.
Cái gì?
Trọng Xích kinh khủng như vậy, lại. . . lại không dùng hết toàn lực?
Hai tên nam đệ tử vô cùng khiếp sợ, trong đầu nổ vang một trận, trên trán không khỏi thấm đầy mồ hôi lạnh, cả hai đều cảm thấy da đầu tê dại!
Diệp Cô Minh tiếp tục nói: - Người này có thiên tư cùng thực lực như thế, nếu có thể nhập Thiên Hương Cốc của ta, hải ngoại thử luyện ba năm sau, chúng ta sẽ có thêm một dũng tướng, vì thế nên vừa nãy ta cũng biết thời biết thế, để hắn trực tiếp tiến vào cửa thứ ba sát hạch, nhưng đáng tiếc hắn kiên trì muốn quá cửa ải thứ hai, hiện tại. . . cũng chỉ có thể nhìn cơ duyên của hắn.
Nói đến đây, Diệp Cô Minh liếc mắt nhìn Liệt Hỏa Trận pháp bị xé thành hai nửa, con ngươi híp lại: - Bốn người các ngươi ở đây bảo vệ, ta đi xin trưởng lão một trận pháp mới, thuận tiện báo cáo việc này lên. - Cung tiễn đại sư huynh!
Hai nam hai nữ đồng thời kính trọng nói.
Sau đó Diệp Cô Minh hóa thành từng mảng lục liễu lạc diệp, biến mất tại chỗ.
Lúc này, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hai nữ đệ tử khá phức tạp.
Nam tử Nguyên Anh kỳ lại nắm chặt song quyền, đạm mạc nói: - Đại sư huynh là vì Thiên Hương Cốc suy nghĩ, mới nhường nhịn tiểu tử kia, nhưng ta cực kỳ chán ghét tiểu tử kia, nếu hắn vào Thiên Hương Cốc, trong lòng ta nhất định không yên. - Yên tâm đi, thử thách ở cửa ải thứ hai không quan hệ đến thực lực cá nhân, hơn nữa đợi qua mấy ngày, chúng ta đi dạo quanh sơn cốc một chút, tiểu tử kia khẳng định không qua được cửa ải thứ hai.
Tên còn lại trầm giọng đáp.
- Hi vọng như vậy, đến lúc đó xem hắn còn dám đắc ý không.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết cùng đám người Tằng Phồn Vinh đã chạy tới nơi thí luyện trên đỉnh núi.
Nơi này vẫn được thiết lập một đại trận, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một màn chắn nước.
Vừa xuống đất, những người còn lại đã cuống quýt bước vào trận pháp, tựa như một khắc cũng không muốn chờ cùng Từ Khuyết.
Tằng Phồn Vinh có chút lúng túng, chỉ có thể chắp tay với Từ Khuyết, cười khan nói: - Mấy người bọn họ. . . Ài, khiến Hoa huynh cười chê rồi. - Không sao không sao.
Từ Khuyết phất tay, chẳng thèm để ý.
Trong mấy người này, hắn cảm thấy người có thể kết giao cũng chỉ có thiếu niên mập trước mắt này.
Nhìn y có vẻ phúc hậu, ngây thơ đáng yêu, rất vừa ý Từ Khuyết.
- Đúng rồi, Hoa huynh, vừa nãy tại sao ngươi lại từ chối đề nghị của Diệp Cô Minh kia? Tuy rằng ta không biết cửa thứ ba thí luyện là cái gì, nhưng độ khó của cửa ải thứ hai này cũng không thấp.
Trên mặt Tằng Phồn Vinh mang theo vẻ tiếc nuối nói.
- Ồ? Cửa ải thứ hai khó như vậy sao, gã nói có quan hệ với số mệnh, chẳng lẽ là kiểu rút thưởng gì đó?
Từ Khuyết hiếu kỳ nói.
Tằng Phồn Vinh lắc lắc đầu: - Cửa ải thứ hai kỳ thực chính là để chúng ta tiến vào sơn cốc, tìm một loại linh dược, loại thuốc kia tên là Tinh Mang Thảo, cực kỳ hiếm thấy, sau khi đốt cháy sẽ xuất hiện đầy điểm sáng, công dụng cũng không lớn. Thế nhưng Thiên Hương Cốc lại có một phương thuốc đặc thù, có thể luyện Tinh Mang Thảo thành một loại đan dược ẩn chứa Mộc Nguyên linh khí, sau khi dùng, dù cho không có mộc hành linh căn, cũng có thể tu luyện một bộ phận Mộc Nguyên linh khí nhập thể.
Vì thế nên sát hạch ở cửa ải thứ hai, chính là cần chúng ta trong thời gian sáu canh giờ, tổ đội để tìm dược bên trong thung lũng, giới hạn đội ngũ nhiều nhất là sáu người, chỉ cần có một người tìm được Tinh Mang Thảo, thì coi như toàn bộ đội ngũ đều thông qua.
Tinh Mang Thảo?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra.
Tinh Mang Thảo, hắn nhớ ở trong kho linh dược của hệ thống đã từng thấy. - Loại Tinh Mang Thảo này rất khó tìm?
Vẻ mặt Từ Khuyết quái lạ hỏi.
Tằng Phồn Vinh gật đầu: - Cực kỳ khó tìm, nhưng xung quanh đều có, bởi vì bọn chúng có thể tồn tại ở bất kỳ địa phương nào, nhưng loại cỏ này xưa nay không sinh trưởng cùng một chỗ, có người nói trong mỗi ngàn dặm, chỉ có một cây có thể tồn tại. - Kháo, lại còn có dị thảo như thế?
Từ Khuyết nhất thời không có gì để nói.
Nhưng mà. . . Cửa ải thứ hai này hiển nhiên không thành vấn đề.
Hắn vừa thuận tiện tiến vào kho hàng trong hệ thống xem thử, loại Tinh Mang Thảo rẻ đến đáng sợ, một điểm Trang Bức trị là có thể mua mười cây.
- Hoa huynh, như vậy đi, ta đi tìm mấy người bọn họ nói một tiếng, nếu như sáu người chúng ta tạo thành một đội, cơ hội tìm được Tinh Mang Thảo sẽ rất lớn.
Lúc này, Tằng Phồn Vinh đề nghị.
Từ Khuyết tùy ý khoát tay áo một cái: - Không cần, hai người chúng ta đã đủ. - A?
Tằng Phồn Vinh nhất thời sững sờ.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười: - Nếu Tăng huynh tin ta, ta sẽ không để huynh phải hối hận. - Chuyện này. . .
Tằng Phồn Vinh không khỏi chần chờ.
Nếu như là tổ đội chiến đấu, y tất nhiên sẽ không chút do dự chọn cùng Từ Khuyết, nhưng nếu là tìm dược, khẳng định là có nhiều người thì cơ hội càng lớn.
- Tăng huynh không cần khó xử, dù sao việc này cũng phải dựa vào tạo hóa cùng số mệnh, tại hạ vừa vặn cũng quen hành động một mình, đi trước một bước vậy. Đúng rồi, sau này nếu có hứng thú, có thể gia nhập Tạc Thiên Bang chúng ta.
Từ Khuyết nói rồi, khoát tay áo một cái, tự mình đi vào trận pháp.
Lưu lại Tằng Phồn Vinh vẫn mờ mịt đứng tại chỗ: - Tạc Thiên Bang? Chưa từng nghe nói tới bang phái cổ quái như vậy? . . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã xuyên qua màn chắn nước, đi ra phía sau trận pháp.
Nhìn tình cảnh trước mắt, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ người đông nghìn nghịt để hình dung.
Trên đỉnh núi đứng đầy người, từ Kết Đan kỳ đến Kim Đan kỳ, thậm chí còn có bộ phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất cả đều tới để tham gia lần thì luyện này.
Từ Khuyết không khỏi ngạc nhiên, Thiên Hương Cốc lại được hoan nghênh như thế? Số người báo danh thí luyện đã sắp bằng cả Thiên Võ Tông rồi.
Trong đám người, một số tu sĩ áo lục cũng đang bận bịu phân phát mộc bài cho tu sĩ báo danh, mặt trên mộc bài có khắc con số, có lẽ là để tiện cho việc ghi chép.
Từ Khuyết liếc mắt nhìn, vừa vặn phát hiện phía trước có một chỗ báo danh, liền cất bước đi tới.
Lúc này chỗ báo danh đã đứng đầy người, đội ngũ báo danh xếp hàng rất dài, xung quanh có không ít tu sĩ đang tìm người để tổ đội.
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, quyết định vẫn không chen ngang, dù sao hắn vẫn luôn cảm thấy mình là một người văn minh lễ phép, thế nên hắn đi tới cuối đội ngũ, an tâm xếp hàng.
Cũng may người xếp hàng mặc dù nhiều, nhưng hầu như đều là phương thức tổ đội sáu người làm một tổ, lấy được mộc bài rồi cấp tốc rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, Từ Khuyết đã đứng đầu dãy xếp hàng.
Lúc này, vài thân hình cao lớn đột nhiên dừng lại bên người Từ Khuyết.
Không chờ Từ Khuyết lên tiếng hỏi, đã nghe có người thấp giọng nói: - Tiểu tử, thức thời chút, cút sang một bên, bằng không sau này vào cốc tìm dược, ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ. - Ngu xuẩn, cút sang một bên!
Từ Khuyết nhàn nhạt liếc qua mấy người, không thèm để ý.
Đối phương cũng là Kim Đan kỳ tầng tám, chín, tuy rằng có sáu người, còn không đủ để một đầu ngón tay Từ Khuyết bóp chết.
Sáu người nghe thấy lời Từ Khuyết nói, nhất thời giận tím mặt, trong đó một đại hán nổi giận nói: - Ngươi có gan lặp lại lần nữa.
Aizzz!
Từ Khuyết nhất thời cảm thấy vui vẻ, lại còn có kẻ bị nghiện mắng? Được, ta tác thành cho ngươi.
- Mẹ kiếp, chết cha ngươi rồi, nhanh cút ngay cho ta.
Hắn nhanh nhẹn mắng một câu.
- Đồ hỗn trướng, muốn chết!
Đại hán nhất thời gào lên, nắm lên nắm đấm, muốn ra tay.
Nhưng lập tức gã bị đồng bạn kéo lại.
Xung quanh có rất nhiều tu sĩ nhìn đến, có hiếu kỳ, có cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có kẻ muốn xem náo nhiệt.
Cùng lúc đó, một tên đệ tử áo lục Nguyên Anh kỳ cũng bước nhanh tới, cau mày nói: - Nơi đây cấm gây sự, lần này chỉ cảnh cáo, nếu có lần sau nữa, đều cút xuống núi cho ta.
Sau đó, hắn mạnh mẽ trừng đại hán và Từ Khuyết một chút, rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Đại hán kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết, lộ ra một nụ cười âm u: - Tiểu tử, ngươi chờ đó! Sau đây tiến vào sơn cốc, không ai có thể cứu được ngươi.
Nói xong, hắn còn trêu tức vỗ vai Từ Khuyết, xoay người muốn rời đi.
- Ai nha!
Đột nhiên, Từ Khuyết kêu lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, hắn như diều đứt dây, bỗng nhiên bay về đằng sau, ngã xuống một mảnh đất trống nhỏ phía sau, bàn tay ôm bả vai vừa bị đại hán vỗ, sắc mặt trắng bệch, biểu hiện trên mặt phong phú đa dạng, có oan ức, có phẫn nộ, có không cam lòng, cùng với. . . vẫn là oan ức!
"Vèo!"
Trong nháy mắt, tên đệ tử Nguyên Anh kỳ áo lục vừa đi kia đã quay lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, trầm giọng hỏi: - Chuyện gì xảy ra?
Từ Khuyết nằm trên đất, dáng vẻ thoi thóp "Vạn phần gian nan" giơ cánh tay lên, run rẩy chỉ về tên đại hán kia, hơi thở mong manh nói: - Này. . . Người này thật độc ác quá, ta không đồng ý để hắn chen ngang, không. . . không nghĩ tới hắn. . . ra tay đánh lén!