Nhất thời, tất cả mọi người ở xung quang đều xôn xao.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người đại hán, vẻ mặt cổ quái.
Lại dám gây sự trong lúc thí luyện của Thiên Hương Cốc, đây là chán sống rồi à?
Vị đại hán kia vẫn đang ngây ngốc, đầu óc đều trống không, mặc hắn nghĩ như thế nào đi nữa thì cũng hoàn toàn không ngờ Từ Khuyết lại làm đến xảo diệu như vậy.
Gã vừa vỗ nhẹ vai Từ Khuyết mà Từ Khuyết đã bay ra ngoài rồi.
Cảnh này rơi vào trong mắt mọi người, mọi người đều cho rằng là đại hán ra tay.
Vài tên đồng bạn của đại hán cũng rất kinh ngạc, bọn họ đều kinh ngạc nhìn đại hán, tựa như cũng cho rằng đại hán cũng ra tay.
- Ai nha. . . Ai nha. . . Ta thật sự sắp không xong rồi.
Lúc này, Từ Khuyết nằm trên đất uể oải ca thán nói.
Có người không nhìn nổi, lớn tiếng quát: - Đều là người đồng đạo, thế mà lại ra tay độc ác như thế sao? Nhìn các ngươi khiến thiếu niên bị thương đến mức nào rồi kìa. - Quá bá đạo, coi thí luyện của Thiên Hương Cốc là gì, dám gây sự không e dè như vậy.
Một số người trong đám người cũng cau mày nói.
- Đúng vậy, hơn nữa vừa ra tay đã ác như vậy, các ngươi xem thiếu niên kia sắc mặt trắng xám như vậy, thật sự là bị trọng thương.
Một cô gái cách Từ Khuyết không xa, thấy Từ Khuyết tuấn lãng, không nhịn được đứng ra thay hắn nói chuyện.
- Hừ, tên đại hán kia vừa rồi còn muốn tham gia vào đội của ta đây, may là đội ngủ của ta đã đủ người rồi, y mới xoay người đi, sau đó ta nhìn thấy hắn đi uy hiếp thiếu niên kia, người như thế làm sao có thể để hắn nhập Thiên Hương Cốc.
Một nam tử đứng trong đội ngũ, cũng lớn tiếng nói.
- Kẻ này thực sự là quá ác rồi, thiếu niên áo bào đen trông cũng hào hoa phong nhã, vừa nhìn đã biết chính là hài tử thành thật, các ngươi lại ra tay nặng như thế.
- Đúng vậy, các ngươi xem cảnh giới thiếu niên kia cũng chỉ là Kim Đan kỳ viên mãn, loại cảnh giới này còn bị người đánh trộm thành công, có thể thấy được vừa nãy hắn cũng không phòng bị, nên mới bị tặc nhân hạ độc thủ.
- Thực sự là ác độc đến cực điểm mà.
. . .
Trong nháy mắt, quần chúng bắt đầu chỉ trích cùng chửi rủa, tất cả đều mắng đại hán kia.
Đại hán tức giận đến mức suýt chút nữa phun máu ra ngoài, trong lòng uất ức vạn phần.
Gã căm tức nhìn Từ Khuyết nằm trên đất, Từ Khuyết còn ngước lên chớp mắt nở nụ cười với hắn.
Đại hán cảm thấy trái tim của mình thật giống bị người khác mạnh mẽ đập một quyền, mắt tối sầm lại suýt nữa thì tức ngất đi.
Nam tử áo lục của Thiên Hương Cốc nghe mọi người chỉ trích, đột nhiên nhìn về phía đại hán, trầm giọng quát lên: - Gan to bằng trời, coi lời ta vừa nói là gió thoảng bên tai sao? Dám động thủ hại người!
Đại hán lập tức hoảng sợ, vội vàng lắc đầu xua tay: - Không. . . Không phải ta, Đạo hữu, tiền bối, chuyện này thật sự không liên quan tới ta.
- Chuyện không liên quan ngươi, chẳng lẽ hắn còn có thể tự mình ngã à?
Có người trong đám người giận dữ nói.
Đại hán nhất thời vẻ mặt đưa đám: - Thực sự là tự hắn ngã mà.
Này lời vừa nói ra khiến mọi người triệt để nổi giận.
- Đáng ghét, người coi chúng ta làm đứa nhỏ ba tuổi sao? Lời nói hoang đường như vậy mà ngươi cũng nói được. - Thực sự là vô liêm sỉ đến cực điểm, quả thực không coi ai ra gì.
- Thiên Hương Cốc sư huynh, ngươi nhất định phải thay thiếu niên kia đòi lại công bằng, tuyệt đối không thể để cho người như thế này vào sư môn, nếu không sẽ làm nhục thanh danh của phái.
- Người như thế nên bị dạy dỗ một trận, ném hắn xuống núi đi.
- Quả thực chính là sỉ nhục của Tu Tiên Giới!
. . .
- Thật. . . Thật sự không phải do ta, hắn hãm hại ta. . .
Đại hán vừa hoảng vừa vội, đối mặt với nhiều người chỉ trích mắng mỏ như vậy, quả thực có miệng cũng không nói được.
Nam tử áo lục lạnh lùng nói: - Không cần giải thích, đã có người nhìn thấy ngươi ra tay, vậy thì chớ trách ta thực thi quy củ của Thiên Hương Cốc!
Vừa dứt tiếng, nam tử áo lục đột nhiên nắm chặt tay, linh khí mạnh mẽ tụ lại, hóa ra một cái cành liễu nhỏ, trực tiếp đập về phía đại hán!
Đại hán biến sắc, hô to: - Thật sự không phải ta, ngươi. . . các ngươi khinh người quá đáng.
Hắn vô cùng căm tức, tay cũng ngưng tụ pháp quyết muốn phản kích.
- Hừ, còn dám ra tay với ta?
Nam tử áo lục hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay đánh ra, cành liễu đột nhiên gia tốc.
Y một thân tu vi từ lâu đã đạt đến Nguyên Anh kỳ tầng hai, căn bản không phải loại tu vi Kim Đan kỳ tầng chín như đại hán có thể so được.
Một đòn dưới tình huống nổi giận, cành liễu nhỏ xuyên qua hư không, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt buộc chặt cả người đại hán, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng bị khóa.
Sau đó, chỉ thấy nam tử áo lục vung chưởng lên, thân thể đại hán này nhẹ nhàng bay lên, cành liễu co rút nhanh chóng, bó chặt vào thân thể đại hán kia.
- À. . .
Đại hán kêu lên thảm thiết, sau đó, cả người trực tiếp bị ném ra ngoài, lăn xuống dưới núi.
". . ."
Mọi người đều yên tĩnh lại, bị thủ đoạn của nam tử áo lục khiến cho kinh sợ.
Mà Từ Khuyết. . . từ lâu đã lặng yên không tiếng động rời khỏi đoàn người, đứng ở một điểm báo danh khác trên đỉnh núi, tiếp tục đứng xếp hàng như không có chuyện gì xảy ra.
Người bên này nhiều hơn, so với bên kia thì náo nhiệt hơn, nhưng vẫn có một số người nghe được tiếng huyên nháo ở bên kia, nên đang đứng quan sát.
Có người phát hiện Từ Khuyết là từ bên kia chen tới đây, không khỏi lên tiếng hỏi: - Đạo hữu, bên kia xảy ra chuyện gì? - À? Ta cũng không biết, nghe nói là có người giả bị đụng.
Từ Khuyết mơ hồ, lắc đầu trả lời một câu, sau đó tiếp tục xếp hàng.
- Giả. . . Giả bị đụng? Ý gì?
Người kia tỏ vẻ nghi hoặc, thấy Từ Khuyết tựa hồ cũng không hiểu rõ tình hình, nên cũng không hỏi nhiều.
Không lâu sau, Từ Khuyết đã đến đầu đội ngũ xếp hàng.
Lần này không có ai tìm hắn để gây sự nữa, phía trước một đội sáu người vừa cầm mộc bài rời đi thì đến lượt Từ Khuyết.
Phụ trách đăng ký báo danh là một nữ đệ tử trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nhìn có vẻ tâm tình của nàng không tốt lắm, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Nàng ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Từ Khuyết một chút, lạnh lùng nói: - Liệt kê tên thành viên trong đội ngũ của ngươi cho ta. - Hoa Vô Khuyết.
Từ Khuyết đáp một tiếng.
Lông mày nữ tử nhất thời càng nhíu chặt hơn, có chút thiếu kiên nhẫn nói: - Ta nói là tất cả thành viên đội ngũ các ngươi. - Đội ngũ chúng ta chỉ có một mình ta à.
Từ Khuyết đánh giá nữ tử, rồi đáp.
Nữ tử nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên hỏi: - Chỉ một mình ngươi? - Ân.
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Ân.
". . ."
- Cô nương.
- Chuyện gì?
- Kỳ thực tại hạ là một đại phu, người đời vẫn gọi là thần y, nếu như tại hạ không đoán sai, cô nương ngươi có bệnh phụ khoa! Mấy ngày nay có phải là ngươi luôn buồn bực mất tập trung, bụng dưới đau nhói, làm chuyện gì cũng cảm thấy khó có thể tập trung tinh lực? Có phải là thời gian mỗi tháng chảy máu không đúng hạn? Ta kiến nghị ngươi dùng đường đỏ đun nước. . .
- Câm miệng!
Từ Khuyết nói còn chưa dứt lời, nữ đệ tử kia bỗng nhiên vỗ bàn, mặt đỏ nổi giận nói.
Nhất thời, vô số ánh mắt cùng nhau nhìn tới.
". . ." Từ Khuyết vẻ mặt vô tội, giống như không biết xảy ra chuyện gì.
Một đệ tử phụ trách duy trì trật tự Thiên Hương Cốc đúng lúc đi qua, hỏi: - Sư muội, có người gây sự sao?
Nữ đệ tử mạnh mẽ trừng Từ Khuyết một chút, lắc đầu đáp: - Sư huynh, không việc gì, thiếu niên này nói hắn muốn một mình vượt qua cửa ải thứ hai, ta đang khuyên bảo hắn mà thôi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, ngạc nhiên nhìn về phía Từ Khuyết.
Sau đó toàn trường cười phá lên.
- Ha ha, tiểu tử này bị choáng váng sao?
- Thực sự là buồn cười, lại muốn một mình vượt qua cửa ải thứ hai.
- Chúng ta sáu người một tổ tiến vào sơn cốc, đều khó có thể bảo đảm trong thời gian sáu canh giờ tìm được Tinh Mang Thảo, hắn chỉ có một mình, chính là chỉ có thời gian một canh giờ, thế này không phải là ngớ ngẩn sao?
- Nghé con mới sinh không sợ cọp, tiểu tử này tu vi rất cao, nhưng mà trí thông minh lại không ra gì.
- Người trẻ tuổi, vẫn nên mau mau tìm người tổ đội đi, một người không xông qua được cửa ải thứ hai đâu.
. . .
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, con ngươi nhìn tất cả mọi người, cười lạnh nói: - Ta chính là Thiên Tử, không gì không làm được, chỉ là Tinh Mang Thảo, ta tùy tiện là có thể kiếm được mấy chục cây, không tin thì chờ xem!
Nói xong, hắn vung trường bào một cái, cầm lấy mộc bài trên bàn, ngẩng đầu cất bước, nghênh ngang rời đi.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!