Dưới vô số ánh mắt đùa cợt cười nhạo của đám người, Từ Khuyết mỉm cười, dựa theo chỉ dẫn bài đi về phía sơn cốc.
Dọc theo đường đi, có không ít tu tiên giả cũng chạy tới sơn cốc, nghe từ người bên này nói Từ Khuyết muốn một mình vượt ải, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, cứ như thế, hầu như hơn một nửa người biết chuyện về Từ Khuyết. - Ấy, nghe nói chưa, có một thiếu niên không biết trời cao đất rộng, lại muốn cầu một mình xông cửa ải thứ hai.
- Ha ha, đã sớm nghe nói, việc này ta đã nghe hơn nửa ngày rồi, tại sao có thể có người ngu như vậy?
- Đúng vậy, một người vượt ải vậy thì chỉ có thời gian một canh giờ, hai người tổ đội cũng chỉ có hai canh giờ, chúng ta sáu người đi vào, sẽ có tận sáu canh giờ, hơn nữa mặc kệ mấy người, chỉ cần có một người tìm được Tinh Mang Thảo thì coi như cả đội thành công, thiếu niên kia việc gì mà phải khổ như thế chứ?
- Nhiệm vụ giống nhau, nhưng thời gian hạn chế không giống, cửa ải này của Thiên Hương Cốc ngoại trừ thử thách số mệnh, cũng là muốn thử thách sự phối hợp trong nhóm, thiếu niên kia ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu, quả nhiên là tuổi trẻ, thiếu rèn luyện nhân sinh.
- Nhưng có người nói thiếu niên kia mặt như quan ngọc, ôn văn nhã nhặn, còn mặc một thân áo bào đen, lưng đeo một cự xích màu đen, khí vũ hiên ngang, tại sao lại làm ra loại quyết định ngu xuẩn này?
- Ồ, các ngươi xem, người phía trước kia mặc áo bào đen, lưng đeo cự xích màu đen, không phải chính là hắn chứ?
- Đâu đâu, ta kháo, thật sự là hắn. . .
. . .
Từ lâu Từ Khuyết đã không để ý đến ánh mắt quái lạ của đám người bên ngoài, cũng không để ý đến những người cười nhạo mình, trên mặt hắn luôn mang theo ý cười!
Dù sao cổ nhân đã nói, thế nhân báng ta, bắt nạt ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, gạt ta, xử trí như thế nào?
Nên nhẫn hắn, để hắn, từ hắn, tránh hắn, nhịn hắn, kính hắn, không để ý hắn, lại đợi mấy năm ngươi lại nhìn hắn.
Nên Từ Khuyết vẫn luôn giữ vững tinh thần lạc quan, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, xoay người, nói với mấy đội ngũ bên cạnh: - Mẹ mày, nhìn cái gì, có tin ta quất chết ngươi hay không?
"Xoạt!"
Mọi người nhất thời đều ồ lên.
- Thực sự là nhìn nhầm, còn tưởng rằng hắn dáng vẻ đường đường, ôn văn nhã nhặn mỹ thiếu niên, không nghĩ tới là một kẻ mở miệng thô tục.
- Được rồi, đừng để ý tới hắn, nơi này có đệ tử Thiên Hương Cốc đang đi tuần, không thể động thủ, chờ hắn tiến vào sơn cốc rồi giáo huấn hắn.
- Hừ, ta ngược lại thật muốn nhìn sau khi hắn tiến vào mà không tìm được Tinh Mang Thảo, vượt ải thất bại rồi bị đuổi ra ngoài thì vẻ mặt sẽ ra sao.
. . .
Nhìn mọi người tỏ vẻ tức giận rời đi, lúc này Từ Khuyết mới lộ ra nụ cười vui mừng, phong độ nhẹ nhàng đi vào cửa sơn cốc.
Lối vào sơn cốc có ba tên đệ tử Thiên Hương Cốc đang đứng, hai nam một nữ, tu vi đều là Nguyên Anh kỳ, phân biệt phụ trách ghi chép thời gian tu sĩ nhập cốc, cùng với khi xuất cốc có mang ra Tinh Mang Thảo hay không.
Từ Khuyết bước qua, nho nhã lễ độ nói: - Tại hạ Hoa Vô Khuyết, thỉnh cầu vượt ải.
Ba tên đệ tử nhất thời trợn tròn mắt, đại ca, ngươi vừa ở bên kia mắng người, hiện tại đến đây lại giả bộ nhã nhặn, coi chúng ta là người mù sao?
- Mộc bài đánh số bao nhiêu?
Một nữ đệ tử ghi lại tên của Từ Khuyết, lại hỏi một câu.
Từ Khuyết cúi đầu vừa nhìn mộc bài, ngẩn ra, thì thầm: - 9527! - Ừm!
Nữ đệ tử nhàn nhạt gật đầu, lập tức đầu ngón tay ngưng tụ một tia chân nguyên, điểm về mộc bài trong tay Từ Khuyết, nói ra: - Mộc bài này đã dung hợp cùng hơi thở của ngươi, người khác không thể giả mạo, ngươi cũng không thể mạo nhận người khác, nên nhớ kỹ trong thời gian hạn định phải đi ra, bằng không cho dù tìm được Tinh Mang Thảo, cũng coi như thất bại, nhớ kỹ chưa? - Nhớ kỹ rồi. À, đúng rồi, cô nương, ngươi gặp tiên nữ chưa?
Từ Khuyết gật đầu đáp một tiếng, lại hỏi ngược lại nữ đệ tử.
- À? chưa. . . chưa thấy.
Nữ đệ tử nhất thời kinh ngạc, tuy nói các nàng là tu tiên giả bình thường sẽ bị phàm nhân gọi là tiên nữ, nhưng ở trong mắt tu tiên giả, chỉ có đắc đạo phi thăng, vào Tiên Giới, lúc đó mới có thể xưng là Tiên Nữ.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, thâm tình chân thành nói: - Trước đây tại hạ cũng chưa từng thấy, nhưng từ khi nhìn thấy cô nương, ta nghĩ mình đã thấy rồi.
Nữ đệ tử nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi phản ứng lại, trong nháy mắt đỏ cả mặt, mang theo ngượng ngùng, cúi đầu, không dám nhìn Từ Khuyết.
Hai nam đệ tử bên cạnh, cùng với một đám nam tu sĩ, nhất thời đều trợn to hai mắt, tỏ rõ vẻ kinh sợ.
Hai câu đơn giản đã có thể làm một nữ tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỏ mặt, CMN, cao minh như thế, thủ pháp như vậy, quả thực là. . . lợi hại.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ghẹo một em gái cũng có thể lấy được điểm Trang bức, lưu loát như thế, đại pháp trêu ghẹo em gái rất tốt!
Từ Khuyết lộ ra ý cười nhẹ như mây gió, thu hồi mộc bài, xoay người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiêu sái rời đi.
Một lát sau, phía sau mới truyền đến tiếng của một nam đệ tử Thiên Hương Cốc: - Hoa Vô Khuyết, số 9527, thời gian nhập cốc: giờ Thân một khắc.
Từ Khuyết lảo đảo một cái suýt chút nữa thì trượt chân, trời ơi, lời này nghe sao quen tai như thế, giống như dẫn phạm nhân vào ngục giam vậy.
. . .
Đi vào sơn cốc, Từ Khuyết mới phát hiện, cả tòa sơn cốc bị một trận pháp to lớn cầm cố.
Ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, ngoại trừ bên lối vào, những nơi còn lại đều bị một màn nước bao phủ, làm thế chắc vì phòng ngừa có người tư tàng Tinh Mang Thảo mang ra ngoài.
- Xem ra sau này đi ra ngoài, sẽ bị yêu cầu kiểm tra nhẫn trữ vật? Hắc, đáng tiếc vô dụng, không gian chứa đồ trong hệ thống của ca không ai có thể tra được.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cất bước tiến lên.
Người bên trong thung lũng cũng có không ít, trước sau đều có tu sĩ đi lại, có người vừa vào, có người lại muốn đi ra.
Người tiến vào thì nghiêm nghị và chờ đợi, người đi ra ngoài thì lại vui mừng hoặc thất vọng.
Trong lòng Từ Khuyết lại ung dung tự tại, hắn cũng chỉ đi vào một chút, coi như để che dấu tai mắt người, chờ thời gian gần đủ, sẽ vào kho chứa đồ trong hệ thống đổi lấy vài cây Tinh Mang Thảo mang ra ngoài, vừa có thể hoàn thành vượt ải lại có thể Trang Bức.
Đi thêm mấy thuớc, người xung quanh cũng ít đi, dù sao sơn cốc cũng rất lớn, mọi người vừa vào đã tranh thủ thời gian, triển khai pháp quyết để tìm kiếm Tinh Mang Thảo.
Chỉ có Từ Khuyết vẫn nhàn nhã tản bộ.
Một lát sau, hắn đi đến một khu vực thưa người, chuẩn bị tìm một chỗ nằm xuống, tắm nắng nghỉ ngơi một chút, kết quả cách phía trước không xa xuất hiện mấy bóng người, tựa hồ đang xảy ra tranh chấp.
Từ Khuyết thấy thế mới ngừng lại, nhìn rõ mấy người trong đó, cảm thấy kinh ngạc.
Lại gặp người quen rồi!
Hơn nữa. . . Hai bên tranh chấp đều có người quen!
Chỉ thấy sáu tên tu sĩ Kim Đan kỳ đang vây quanh sáu tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một nữ tử Trúc Cơ kỳ khí chất xuất trần trong đó đang tức giận nói: - Các ngươi thực sự là khinh người quá đáng. - Cái gì khinh người quá đáng, Tinh Mang Thảo này rõ ràng là chúng ta nhìn thấy trước, vừa nãy chỉ muốn đi tìm tìm xem có còn cái khác hay không, kết quả sắp tới tay liền bị các ngươi lấy mất, vẫn nên nhanh giao ra đây đi.
Người nói lời này, Từ Khuyết có biết, chính là thiếu niên áo xanh lúc trước đi cùng Tằng Phồn Vinh.
Nhưng lúc này hắn cũng không đi cùng nhóm người Tằng Phồn Vinh, mà là tìm tu sĩ có cảnh giới cao hơn.
Còn bên phía tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị bắt nạt, cũng có hai người là người quen cũ với Từ Khuyết.
Nữ tử khí chất xuất trần là Đường Tuyết Như, "tiên nữ tỷ tỷ" sau khi Từ Khuyết xuyên qua gặp được, còn có một nam tử tướng mạo phi phàm, cũng là đệ tử Thiên Võ Tông, khi Từ Khuyết xông vào Tàng Bảo Các gặp được, Trương Tô Lượng.
Còn lại bốn người kia cũng là đệ tử Thiên Võ Tông, Từ Khuyết nhìn quen mắt, thế nhưng không biết tên.
Sáu người tổ đội đến đây tham gia thí luyện nhập môn Thiên Hương Cốc, có lẽ là chuẩn bị thoát ly Thiên Võ Tông rồi.
Nhưng khiến Từ Khuyết kinh ngạc chính là, tốc độ tu luyện của Đường Tuyết Như rất thần tốc, mới mấy tháng không gặp, nàng đã thành công Trúc Cơ, bây giờ tu vi đã đạt đến Trúc Cơ kỳ tầng năm.
Còn có Trương Tô Lượng, bây giờ cũng đã đạt đến Trúc Cơ kỳ viên mãn, khoảng cách Kết Đan kỳ chỉ kém nửa bước.
Nếu là bình thường, Từ Khuyết gặp phải tình huống như thế, thì chỉ xem một chút rồi xoay người rời đi, nhưng hiện tại người bắt nạt chính là thiếu niên áo xanh kia, lúc trước còn cười nhạo Từ Khuyết,với mưu kế của Từ Khuyết, đương nhiên hắn sẽ không đi rồi.
- Cấm nhúc nhích, ăn cướp. . . Khặc, thật ngại quá, bình thường dùng quen rồi, nói sai.
Từ Khuyết lên tiếng, liền phát hiện lời này có chút không đúng lúc, liền vội ho một tiếng, lại nghiêm túc nói: - Ấy, các ngươi đang làm gì đây? Cãi nhau không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là, có thể đừng đứng bên cạnh Tinh Mang Thảo của ta để ầm ĩ hay không?
Tinh Mang Thảo của ngươi? ? ?
Người hai phe nghe vậy đều quay đầu nhìn lại, hai phe đều biến thành ngây ngốc.