Cái gì gọi là Tinh Mang Thảo của ngươi? Ngươi là ai vậy?
Người của hai phe đều quay đầu nhìn Từ Khuyết, tất cả đều mờ mịt!
Chỉ có thiếu niên áo xanh nhận ra Từ Khuyết, sau đó sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lúc trước Từ Khuyết dùng một chiêu phá trận, hình ảnh một đòn đánh lùi hai đệ tử Nguyên Anh kỳ của Thiên Hương Cốc, vẫn còn khắc sâu trong đầu thiếu niên áo xanh, khó có thể quên được.
- Tiểu tử, đây không chuyện của ngươi, thức thời thì cút sang một bên!
Lúc này, một đồng bạn của thiếu niên áo xanh, cũng là một tu sĩ Kim Đan kỳ viên mãn, trừng mắt với Từ Khuyết, lớn tiếng quát lên.
Thiếu niên áo xanh vừa nghe, sắc mặt lại trắng thêm một phần.
- Lâm huynh, đừng nói nữa.
Y nhỏ giọng nhắc nhở tên tu sĩ kia.
Nhưng tên tu sĩ này căn bản không để ý đến thiếu niên áo xanh, hừ lạnh nói: - Tiểu tử này ăn gan hùm mật gấu, nói khoác không biết ngượng, dám cướp Tinh Mang Thảo của chúng ta, cũng không sợ đau đầu lưỡi. - Lâm huynh, câm miệng!
Lúc này, sắc mặt thiếu niên áo xanh đã tái xám lại, sợ hãi hô.
Vài tên đồng bạn nhất thời sững sờ, ngay cả mấy người Đường Tuyết Như bị vây ở chính giữa cũng ngẩn ra, không hiểu thiếu niên áo xanh bị làm sao.
Từ Khuyết cười híp mắt đứng cách đó không xa, trong tay ôm Huyền Trọng Xích, ý tứ sâu xa nhìn bọn họ.
Thiếu niên áo xanh cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng chắp tay với Từ Khuyết nói: - Hoa huynh, thật là khéo, ta chỉ vừa vặn đi qua, trước tiên cáo từ.
Nói xong, y trực tiếp cất kiếm, quay đầu chạy thẳng.
Năm cường giả Kim Đan kỳ cùng đội với y, vẻ mặt đều biến thành mờ mịt, nhìn thiếu niên áo xanh như một làn khói chạy mất, ngạc nhiên nhìn về phía Từ Khuyết.
Mặc kệ bọn họ nhìn thế nào, cũng không nhìn ra Từ Khuyết có chỗ đặc biệt gì, nhiều nhất chính là. . . thiếu niên có tu vi Kim Đan kỳ viên mãn tương đối tuấn lãng, ngoài ra, thật sự không có gì khác cả.
Vài tên cường giả Kim Đan kỳ vô cùng nghi hoặc.
Đường Tuyết Như cùng mấy người Trương Tô Lượng cũng nhìn Từ Khuyết, trong lòng có chút bất an.
Từ Khuyết đeo mặt nạ da người, bọn họ không nhận ra, trong lòng bọn họ bất an, là vì cây Tinh Mang Thảo kia.
Vốn Tinh Mang Thảo này là do bọn họ phát hiện trước, nhưng còn chưa kịp hái, đã bị một đám cường giả Kim Đan kỳ vây quanh, hiện tại lại có một thiếu niên áo bào đen quái lạ tới nữa, hơn nữa hắn còn có tu vi Kim Đan kỳ Viên mãn, khiến nội tâm mấy người không khỏi tuyệt vọng.
- Xem ra. . . gốc Tinh Mang Thảo này, chúng ta chỉ sợ là không lấy được rồi!
Trương Tô Lượng cười khổ lắc đầu.
Tranh cướp giữa Kim Đan kỳ, dĩ nhiên không phải những Trúc Cơ kỳ như bọn họ có thể tham dự vào.
Đường Tuyết Như cắn răng, có chút không cam lòng, nhưng nàng cũng không phải ngày thứ nhất đi ra rèn luyện, nàng hiểu rõ đạo lý cường giả vi tôn, ỷ mạnh hiếp yếu.
Cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài một cái, không dám nhiều lời nữa.
Vài đệ tử Thiên Võ Tông khác cũng có vẻ sa sút.
Lúc này, Từ Khuyết lại bước tới gần bọn họ.
Mí mắt năm tên Kim Đan kỳ tu sĩ nhất thời giật giật, trở nên cảnh giác.
Cử chỉ quái lạ của thiếu niên áo xanh trước khi rời đi, bọn họ vẫn cảm giác được, thiếu niên áo bào đen này rất khả năng không đơn giản như vậy.
- Ài, đừng khẩn trương như vậy, không phải chỉ là một gốc Tinh Mang Thảo sao, ta có rất nhiều, không tin các ngươi xem thử.
Từ Khuyết tỏ vẻ hờ hững, đưa tay vào trong lồng ngực mò một lúc, trực tiếp lấy ra mười gốc Tinh Mang Thảo, hắn vừa đổi trong kho chứa hàng của hệ thống, chỉ bỏ ra 1 điểm Trang Bức.
- Cái gì?
- Đúng là Tinh Mang Thảo!
- Sao có thể có chuyện đó? Ngươi. . . ngươi kiếm từ đâu mà nhiều như vậy?
Nhất thời, mấy người ở đây đồng thời trừng lớn hai mắt, cực kỳ kinh hãi nói.
Từ Khuyết nhún nhún vai nói: - Kỳ thực là đúng lúc ta đi nhà xí, quên mang giấy, nên rơi vào cảnh kêu trời được, gọi đất không xong! - Hả?
Mấy người đầu óc mơ hồ.
Từ Khuyết tiếp tục nói: - Đúng lúc ta sắp tuyệt vọng, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh có mấy cây cỏ lớn, bèn hái xuống dùng tạm, sau đó mới phát hiện, đó chính là Tinh Mang Thảo, nên sau đó lại hái được vài cây!
Mọi người:
-. . .
- Đạo hữu, chuyện cười của ngươi không buồn cười đâu!
- Ai cũng biết, Tinh Mang Thảo trong vòng ngàn dặm mới có một cây, không thể giống như ngươi nói được, sẽ xuất hiện tình huống đồng thời có vài cây.
- Còn nữa, xin ngươi sau này đùa giỡn cũng đổi đề tài, đừng nói kiểu chuyện buồn nôn này.
Vài tên cường giả Kim Đan kỳ cau mày nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thích.
Từ Khuyết vừa nghe thấy cũng không vui, trợn mắt nói: - Làm sao mà buồn nôn? Đi nhà xí thì có gì mà buồn nôn, các ngươi chưa từng đi chắc? ". . ." Mọi người nghẹn lời.
Một tu sĩ lắc lắc đầu: - Đạo hữu, đừng nói. - Ta cứ nói, làm sao? Ta còn làm thơ đây.
Từ Khuyết trừng trừng mắt, há mồm liền đọc: - Nhân sinh từ xưa ai không ị phân, có ai ị phân không cần giấy.
Mọi người:
-. . .
Từ Khuyết tiếp tục đọc: - Nếu như không cần giấy xoa phân, trừ phi ngươi dùng ngón tay!
Phốc!
Mấy người nhất thời có xúc động muốn thổ huyết.
Con mẹ nó đây cũng dám gọi là thơ?
Một cường giả Kim Đan kỳ lạnh nhạt nói: - Vị đạo hữu này, chuyện cười này đến đây là được rồi. Nếu ngươi có nhiều cây Tinh Mang Thảo như vậy, vậy cũng không cần tranh cướp với chúng ta một cây này chứ? - Ai nói ta tranh với các ngươi, cây Tinh Mang Thảo này. . . vốn là của ta!
Từ Khuyết híp mắt, cười nhạt, sau đó thân hình đột nhiên mơ hồ tại chỗ.
Còn không chờ mọi người phản ứng, một luồng Mộc Nguyên linh khí mạnh mẽ từ trên người Từ Khuyết dâng lên.
"Tốc!" Một tiếng vang nhỏ, cả người hóa thành từng mảng ánh sáng xanh lục, giống như từng sợi nhỏ liễu diệp, chậm rãi bay xuống, mà Từ Khuyết, trực tiếp biến mất không còn tăm hơi!
- Cái gì?
- Chuyện này. . . Đây là một trong những pháp quyết thành danh của Thiên Hương Cốc, Liễu Ám Lăng Ba!
- Làm sao có khả năng, hắn làm sao lại biết một chiêu này?
Vài cường giả Kim Đan kỳ kiến thức rộng rãi, nhận ra Liễu Ám Lăng Ba mà Từ Khuyết học trộm được, đều kinh hãi đến biến sắc, kinh ngạc thốt lên.
- Không tốt, gốc Tinh Mang Thảo này!
Đột nhiên, có người phản ứng lại, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía dưới chân mấy người Đường Tuyết Như.
Vốn dĩ ở nơi đó có một cây Tinh Mang Thảo, bây giờ đã biến mất rồi.
Sau một khắc, Từ Khuyết lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, cười híp mắt nhìn bọn họ, trong tay hắn cầm Tinh Mang Thảo vừa hái được.
Toàn bộ quá trình, vẻn vẹn không tới một nhịp hô hấp.
Từ Khuyết dùng Liễu Ám Lăng Ba trong nháy mắt bạo phát năng lực, vô thanh vô tức dưới mắt mấy người này, thành công hái được cây Tinh Mang Thảo kia.
Vừa nãy hắn chỉ muốn thử uy lực một chiêu này, đồng thời muốn Trang Bức. . .
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Nghe được thông báo của hệ thống vang lên trong đầu tiếng, Từ Khuyết biết, lần Trang bức này đã thành công.
. . .
Mấy người Đường Tuyết Như đều sững sờ, tuy rằng các nàng không hiểu Liễu Ám Lăng Ba, nhưng thấy Từ Khuyết triển khai tốc độ quỷ dị, các nàng rất rõ ràng, thiếu niên áo bào đen kia so với các sư huynh Kim Đan kỳ ở Thiên Võ Tông mạnh hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, trong mắt năm tên cường giả Kim Đan kỳ cũng xuất hiện lửa giận, sắc mặt cũng âm trầm đến cực điểm.
- Các hạ, ngươi muốn buộc chúng ta động thủ sao?
Một người trong đó giận giữ nói, hắn thật sự tức giận.
Từ Khuyết lười nâng mắt, nhàn nhạt nói: - Loại giun dế các ngươi chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, còn không có tư cách đàm luận hai chữ "Động thủ" này, bởi vì. . . các ngươi chỉ có thể bị ta dùng một xích đập chết!