Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tổng Tài Đế Quốc, Sủng Lên Trời

Chương 44: Thị trưởng thành phố

Chương 44: Thị trưởng thành phố
"Bốp!"
"Tiêu Cẩn! Đủ rồi!" Cô tức giận.
Diệp Thiên Hạ đẩy Tiêu Cẩn đang say xỉn ra, tát anh ta một cái ngay trước đầu xe.
“Không đủ! Không đủ!" Khuôn mặt của Tiểu Cẩm đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu như máu.
"Chúng ta đính hôn từ năm ba tuổi, mười sáu tuổi đính ước, nhiều năm tình cảm như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được! Diệp Thiên Hạ! Trái tim của em đâu? Trái tim của em đâu!"
Tiêu Cẩn loạng choạng đứng dậy, bi thương chỉ vào Diệp Thiên Hạ.
“Chết rồi!!” Diệp Thiên Hạ lạnh lùng nói.
"Tiểu Cẩn! Tình cảm của tôi dành cho anh đã bị chính anh hủy hoại! Hủy hoại không sót lại một mảnh rồi!”
Tiêu Cẩn đã mất lý trí, anh ta bước tới nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên Hạ: "Anh biết trước đây anh đã làm nhiều chuyện quá đáng, Hạ Hạ, em tha thứ cho anh đi, anh nhất định sẽ thay đổi, được không?"
Dứt lời, anh ta tiến đến muốn hôn Diệp Thiên Hạ.
Trong cơn hoảng loạn, Diệp Thiên Hạ vùng vẫy lùi về phía sau!
Bởi vì đi giày cao gót, lại đẩy mạnh Tiêu Cẩn như vậy nên cô không thể giữ được thăng bằng ngã sang một bên!
Bỗng nhiên...
"Không sao chứ..."
Có một bàn tay giữ lấy cô, giọng nói nhẹ như mây gió chậm rãi truyền đến từ phía sau.
Cô ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy.
“Tôi không sao, cảm ơn anh.” Khi nhìn thấy người phía sau, cô không khỏi sững sờ.
Giày Tây, điềm tĩnh chín chắn, nhẹ nhàng như ngọc.
Là Ngôn Văn Thanh!
Thị trưởng trẻ nhất, tài năng nhất và thành công nhất trong lịch sử của thành phố này.
Tại sao anh ta lại ở đây?
"Tôi đến gặp chính ủy bàn chút chuyện nên đi ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy hai người..."
Nói đến đây, anh liếc nhìn Tiêu Cẩn vừa mới đứng vững, sau đó nhìn Diệp Thiên Hạ, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Không hiểu sao Diệp Thiên Hạ có chút chột dạ.
Có lẽ do cô vừa mới vướng vào Tiêu Cẩn, dù sao anh ta không chỉ là thị trưởng của thành phố này, mà còn là bạn tốt của Đông Phương Tước.
Nếu anh ta hiểu lầm, cô phải làm sao bây giờ.
"Anh đừng hiểu lầm, anh ta say rượu nên phát điên."
Ngôn Văn Thanh gật đầu, hiển nhiên cũng nhìn ra thứ gì đó nên cũng không nói gì thêm.
"Có cần tôi tìm người đưa cô về không?"
"Không cần đâu, tôi lái xe về là được rồi."
"Được rồi, về phần anh ta, trước hết đưa anh ta đến đồn cảnh sát trước đã, kiểm tra xem anh ta có say rượu lái xe không.”
Diệp Thiên Hạ: "..."
"Hạ Hạ! Em vì anh ta mà phản bội anh! Anh ta có gì tốt? Anh ta có gì hơn anh?" Tiêu Cẩn choáng váng đến mức không phân rõ nam bắc, tưởng Ngôn Văn Thanh là Đông Phương Tước lần trước đánh mình một trận, nên chỉ vào Ngôn Văn Thanh mắng chửi.
"Đồ khốn kiếp! Chính anh đã cướp Hạ Hạ của tôi! Chính là anh, chính là anh!"
"..." Diệp Thiên Hạ im lặng.
"Đưa anh ta đi."
Ngôn Văn Thanh cau mày nói với hai vệ sĩ phía sau.
Vệ sĩ tiến lên, kéo Tiêu Cẩn lên xe mà không nói gì.
"Thả tôi ra!"
"Thằng khốn! Mấy người thả tôi ra!"
Diệp Thiên Hạ vừa tức giận vừa lúng túng.
"Xin lỗi, khiến anh chê cười rồi."
"Không có gì."
"Nếu anh không kịp thời xuất hiện, chắc chắn anh ta sẽ không dừng tay."
"Tiện tay thôi.”
"Ừ, vậy tôi...”
"Đi đường cẩn thận."
"Ừ."
Từ đầu đến cuối, Ngôn Văn Thanh không hỏi thêm một lời, điều này khiến Diệp Thiên Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, trong số những người bạn của Đông Phương Tước, Ngôn Văn Thanh là người hiền lành nhất, nhưng khí chất của anh ta cũng rất bức người.
Điều này chắc hẳn có liên quan đến thân phận của anh ta, dù sao thì anh ta cũng là thị trưởng của một thành phố, không thể hành động tùy tiện như Đường Như Phong và Mộ Triêu Dương được.
Ngày hôm sau, vừa mới mở mắt ra, cơ thể Diệp Thiên Hạ đã cứng đờ.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói khàn khàn từ tính vang lên từ bên tai cô, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, cảm giác tê dại khiến thần kinh cô căng thẳng.
C45 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch