Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tổng Tài Đế Quốc, Sủng Lên Trời

Chương 45: Đông Phương Tước ghen

Chương 45: Đông Phương Tước ghen
Trời ơi!
Anh về khi nào?
Tại sao cô lại không phát hiện ra?
Hay là do cô ngủ quá say?
Bàn tay mạnh mẽ đặt ở eo khiến cô không dám động đậy, lồng ngực ấm áp phía sau khiến cô muốn chạy ra khỏi giường ngay lập tức.
"Anh về khi nào?"
"Năm giờ sáng."
“Không phải đi một tuần sao?” Còn chưa đến một tuần?
Mô phật...
Đông Phương Tước quay người cô về phía anh.
Diệp Thiên Hạ không nói nên lời.
Khỏe lắm.
Anh làm như vậy đã hỏi ý kiến của cô chưa?
Bá vương!
"Ngày hôm qua Văn Thanh gọi điện thoại cho tôi, vì vậy tôi đã về sớm."
Diệp Thiên Hạ chớp mắt, hóa ra thị trưởng cũng biết mách lẻo.
Đôi mắt của Đông Phương Tước trở nên ảm đạm, nếu Tiêu Cẩn tự tìm đường chết, anh không ngại tiễn anh ta một đoạn đường.
"Tôi không sao, anh không cần vội vã trở về như vậy."
Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt của ai đó lạnh hơn rất nhiều.
Cô lẩm bẩm: "Cứ coi như tôi chưa nói gì."
"Tại sao không muốn tôi về sớm?"
Cô đã thỏa hiệp, anh còn muốn truy hỏi tận gốc.
Diệp Thiên Hạ mất tự nhiên động đậy một cái, cụp mắt xuống: "Không phải."
"Nói thật."
"..."
"Hay muốn tôi nói thay em?"
Diệp Thiên Hạ cau mà nhìn khuôn hàm lạnh lùng và hoàn hảo của anh, khó hiểu hỏi: "Ý anh là gì?"
Cô không hiểu tại sao anh lại tức giận.
Đông Phương Tước cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt như lưu ly của cô, lạnh nhạt nói: "Em không buông bỏ được Tiêu Cẩn.”
Vì vậy em mới không muốn chấp nhận anh!
Không muốn nhìn thấy anh!
Không muốn ở bên anh!
Anh là chồng của em, tại sao em lại không tin tưởng anh?
Xét cho cùng, Đông Phương Tước đang ghen...
Nhưng Diệp Thiên Hạ lại nổi giận.
Diệp Vân Lộ cũng nghĩ vậy?
Cô hít một hơi thật sâu, lặng lẽ gỡ bàn tay của Đông Phương Tước đang đặt trên eo mình ra, vô cảm ngồi dậy, quay lưng về phía anh.
"Cuộc hôn nhân này suy cho cùng chỉ là một bản hợp đồng, trách tôi không đọc rõ nội dung hợp đồng nên hiểu lầm ý của anh, nếu như anh cần người thừa kế, tôi không ngại anh tìm người khác, hoặc là tôi rút lui.”
Vừa nói xong, cô nổi cả da gà.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt âm u lạnh lẽo của Đông Phương Tước đang nhìn cô.
"Tôi đi làm."
Đông Phương Tước im lặng nhìn bóng người biến mất ở cửa, từ từ nhắm đôi mắt đen lạnh như băng tuyết lại.
Diệp Thiên Hạ phiền muộn lái xe.
Kiếp trước cô chết vì tình yêu.
Đời này, cô không muốn dính vào nó lần nữa.
Đông Phương Tước là một điều ngoài ý muốn, cô chỉ muốn hai người kết hôn theo thỏa thuận, cô không muốn xem vào cuộc sống của anh, cô an phận thủ thường, làm tốt trách nghiệm của một người vợ trên danh nghĩa, đợi đến khi vợ chưa cưới chính thức của anh xuất hiện, cô có thể rút lui.
Cô nào biết được tình huống lại như vậy.
Cô tuyệt đối không thể sinh người thừa kế cho anh, càng không thể dây dưa không rõ với anh.
Tầng cao nhất của tập đoàn Đông Phương Đế.
Phòng họp mang phong cách đen trắng sang trọng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Các giám đốc điều hành nhìn tổng giám đốc lạnh lùng như băng vẫn không nhúc nhích của mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mộ Triêu Dương ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tước lần thứ mười, phát hiện anh vẫn lạnh lùng híp mắt, nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, bất động như một bức tượng điêu khắc.
Anh ta chớp mắt..
Vẻ mặt này này không phải cãi nhau với chị dâu đó chứ?
Chắc chắn là vậy rồi!
Kha Nam ở phía sau Đông Phương Tước cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc sáng trở về vẫn tốt, sao bây giờ sắc mặt lại nặng nề như vậy?
Các giám đốc điều hành đều sợ hãi không nói một lời, sợ rằng họ sẽ vô tình đạp trúng bãi mìn.
Một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy vị giám độc cao cao tại thượng lạnh lùng nói: "Tan họp."
Các giám đốc điều hành: "..."
C46 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch