Chương 14: Vạn Bảo Các Trở Nên Rất Nghèo Ngoài Tiền
- Chuyện này... Thật sao?!
Cốc Vạn Tâm không thể không xác nhận một chút.
Diệp Tùy Phong cười một cái nói:
-Đương nhiên là thật, nhưng ngươi nên cầm ra cho ta mấy túi trữ vật lớn một chút, nếu không chứa không nổi nhiều linh thạch như vậy.
Lần này, Diệp Tùy Phong định dùng một ít hạ phẩm linh thạch, luôn luôn chồng chất bên trong, cũng không phải chuyện tốt, nhìn rất chướng mắt.
Cốc Vạn Tâm chóng mặt, đã thương lượng đến một bước này, nàng không còn lo lắng Diệp Tùy Phong là đang nói đùa.
Sau một lát, Cốc Vạn Tâm lấy ra một đống túi trữ vật, sau đó đưa cho Diệp Tùy Phong một chiếc nhẫn xinh đẹp.
-Năm món bảo vật trấn tiệm, đặt ở trong chiếc nhẫn trữ vật này. Yên tâm, chiếc nhẫn này là tặng cho ngài, với lại từ giờ trở đi, ngài chính là khách nhân tôn quý nhất của Vạn Bảo Các ở thành Vân Tiêu của chúng ta!
Cốc Vạn Tâm tràn ngập tôn kính, đối với nàng mà nói, Diệp Tùy Phong không chỉ là thần tài, còn là Quan Thế m giúp nàng leo lên địa vị càng cao hơn đưa!
Ngẫm lại nếu như chính mình sau khi trở lại Chủ Các, những người kia biết được nàng bán đi nhiều đồ như vậy, biểu cảm của họ khiến nàng cảm thấy trong lòng sảng khoái một trận!
-Được.
Diệp Tùy Phong cầm lấy chiếc nhẫn, kiểm tra một chút đồ vật bên trong, đích thật là năm món cần mua, không có vấn đề gì.
Sau đó, hắn cầm qua túi trữ vật, bắt đầu bỏ linh thạch vào.
Cốc Vạn Tâm lấy ra túi trữ vật rất lớn, mỗi túitrong đó đều có thể chứa 5 tỷ viên linh thạch.
Sau khi bỏ vào xong, Diệp Tùy Phong nhíu mày.
-Còn chưa đủ.
-A?
Mặt mũi của Cốc Vạn Tâm tràn đầy dấu chấm hỏi:
-Ngài tính sai rồi, tổng cộng mười bốn túi trữ vật, có thể chứa bảy mươi tỷ linh thạch, những vật kia tổng cộng là sáu mươi tám tỷ.
Trên mặt Diệp Tùy Phong nở nụ cười vui vẻ.
-Không, là ngươi tính sai. Ta nói mua hết, không phải chỉ bảo vật trấn tiệm. Bảo vật Huyền cấp trong hai ngọc giản khác đều lấy ra hết, ta mau hết.
Cốc Vạn Tâm mở to hai mắt nhìn.
-A, chuyện này..
…………..
. Ngay lập tức, thành Vân Tiêu không có ai không biết, Vạn Bảo Các trở nên rất nghèo, nghèo đến mức chỉ có tiền.
Tất cả bảo vật từ Huyền cấp trở lên, đều bị người ta quét sạch sành sanh.
Biến thành mười nhẫn trữ vật, toàn bộ đeo trên ngón tay Diệp Tùy Phong.
Khi Diệp Tùy Phong rời đi, Cốc Vạn Tâm tràn ngập lo lắng, nói muốn phái ra toàn bộ tám tên tu sĩ Kim Đan kỳ ở Vạn Bảo Các, đến bảo vệ gia tộc của hắn.
Diệp Tùy Phong nói khéo từ chối, không ai có thể giật đồ ở trong tay của hắn.
Hắn thảnh thơi tự tại, thậm chí còn đi ăn hai bữa mỹ thực, mới chậm ung dung về đến gia tộc.
Lúc này, trời đang dần tối.
Diệp Tùy Phong đi đến nơi của Tùy Vân trước một chuyến, ném chín chiếc nhẫn trữ vật, nói cho hắn biết hãy phân chia cho tốt, rồi lưu lại một mình hắn ở thư phòng với sự tối loạn trong lòng.
Sau đó, Diệp Tùy Phong trở lại đình viện của mình.
Còn chưa tiến vào, chỉ nghe thấy tiếng vang “Ầm”, “Ầm”.
Vào cửa quan sát, thì ra là con gái của mình Diệp Hoàng, con bé đang ở nơi đó luyện quyền.
Trên tay nàng quấn quanh lấy một vòng lại một vòng vải, trước mặt là một khối đá đo lực màu đen.
Loại đá đo lực này có được tính bền dẻo rất mạnh, cho dù chém thật mạnh, cũng có thể rất nhanh khôi phục lại, vô cùng thích hợp luyện tập.
Diệp Hoàng một quyền tiếp lấy một quyền, đánh vào bên trên đá đo lực, vô cùng nghiêm túc.
Mồ hôi làm ướt tóc nàng, tập hợp thành một luồng một cỗ, dán ở trên mặt.
-Thật là một thiếu nữ biết cố gắng tiến lên.
Diệp Tùy Phong cảm thấy vui mừng trong lòng, nỉ non nói.
Trong trí nhớ, nữ nhi này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, chẳng những không có khiến cho mình bận tâm, còn thay hắn chia sẻ không ít chuyện.
Quả thật là hài tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà.
-Tiểu Hoàng.
Diệp Tùy Phong lên tiếng kêu.
-Cha, ngươi trở về rồi!
Diệp Hoàng ngẩng đầu, nắm đấm lại đều không có dừng lại.
-Ăn cơm tối chưa?
Diệp Tùy Phong hỏi.
-Đã ăn rồi.
-Trước nghỉ một chút, tiến đến ta nói chút chuyện với ngươi.
Diệp Hoàng lắc đầu nói:
-Người chờ một chút đi, lại đánh hai trăm quyền là đủ một ngàn, đây là huấn luyện thường ngày sau khi ta ăn xong.
-Thật là một nữ hài tử cố chấp nha.
Diệp Tùy Phong cũng không cưỡng cầu, đứng ở một bên, nhìn con gái hoàn thành mục tiêu của mình.
Mỗi một quyền của nàng, đều dùng hết sức mạnh, đánh vào trên đá đo lực trước mặt.
Hiển nhiên, là muốn đột phá cực hạn của mình.
Nhưng phương thức của nàng, theo Diệp Tùy Phong, tất cả đều không đủ, nếu như điều chỉnh thêm chút, nhất định có thể nhận được hiệu quả tốt hơn.
Sau này, hắn phải đặc biệt chỉ điểm cho đứa con gái đáng yêu chính mình mới được.
Đánh xong một ngàn quyền, Diệp Hoàng thở ra thật dài một hơi, cười một tiếng với Diệp Tùy Phong.