Sau khi ngồi xuống, Diệp Tùy Phong muốn nói chuyện tu luyện của Diệp Hoàng, lại chợt phát hiện, mình ngay cả tu vi hiện tại của con bé là gì cũng không biết.
-Thật đúng là không hợp cách làm cha mà.
-Tiểu Hoàng, ngươi tu luyện tới bước nào rồi?
Diệp Tùy Phong hỏi.
-A?
Sắc mặt Diệp Hoàng chấn kinh, qua nhiều năm như vậy, cha của nàng chưa từng có chủ động hỏi qua tu vi của mình, hôm nay sao lại hỏi?
-Ta... Mấy ngày trước, ta vừa mới đột phá đến Luyện Khí thất trọng.
Diệp Hoàng có chút ngượng ngùng nói.
Luyện Khí chia làm mười hai trọng, năm nay Diệp Hoàng mười bốn tuổi, Luyện Khí thất trọng, ở nơi như thành Vân Tiêu này, tính là vừa vặn hợp lệ qua tuyến.
Nhưng ở Diệp gia, không tính cái gì.
Nếu như hắn nhớ không lầm, trong đám thiếu niên cùng tuổi với Diệp Hoàng ở Diệp gia, có mấy người thiên phú rất tốt, đã đột phá Luyện Khí kỳ, đạt tới cảnh giới Hóa Khí.
Nếu so với bọn hắn, thực lực của Diệp Hoàng thật sự quá nhỏ yếu. Đặc biệt nàng còn là con gái gia chủ.
Áp lực bình thường khẳng định rất lớn.
-Ừm, không cần uể oải, từ hôm nay trở đi, cha sẽ chuyên môn hướng dẫn cho ngươi tu luyện, chẳng mấy chốc sẽ tiến bộ.
Diệp Tùy Phong nói.
-Cảm ơn cha!
Diệp Hoàng tươi cười đáp.
Chỉ đạo cái gì, nàng không có bao nhiêu chờ mong.
Mấu chốt nhất là, rốt cục cha cũng để ý đến mình!
Điều này khiến nàng cảm thấy từ đáy lòng hạnh phúc.
-Tốt, hôm nay cha ra ngoài, mua một chút lễ vật cho ngươi.
-Ừm... Ngươi nói trước đi, ngươi thích gì, hoặc tâm nguyện lớn nhất là cái gì?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Hắn mang về đồ vật nhiều lắm, cũng không thể một mạch toàn bộ đưa cho nữ nhi, trước nghe một chút ý nghĩ của nàng mới ổn thỏa.
Diệp Hoàng ngẩn người:
-Tâm nguyện?
-Tâm nguyện của ta... Chính là cố gắng tu luyện, trở thành một cường giả, đến lúc đó liền có thể...
Nàng nói xong, lại cúi đầu.
Vì cha nàng vẫn luôn giấu phần tâm nguyện đau buồn này ở đáy lòng, không phải dễ dàng có thể nói ra như vậy.
-Liền có thể làm gì?
Diệp Tùy Phong lại hỏi.
-Liền có thể... Có thể tham gia trận đấu so tài ở thành Vân Tiêu sau này.
Diệp Hoàng cắn răng nói dối.
-So tài ở thành Vân Tiêu thành?
Diệp Tùy Phong ngẩn người, sau đó nhớ tới, đích thật là có chuyện như thế.
Ở thành Vân Tiêu, ba đại gia tộc đều không thể tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột ở rất nhiều phương diện,
Vì để tránh cho chém giết quy mô lớn, thế là sau khi thương nghị, quyết định tổ chức trận so tài thành Vân Tiêu.
Trận chiến đấu này, mỗi hai năm tổ chức một lần, mỗi gia tộc đều phái ra năm con em trẻ tuổi dưới mười tám tuổi, tiến hành giao đấu.
Trong đó người thắng, sẽ nhận được một cửa hàng của bên thất bại, hoặc tài nguyên ngoài thành.
Trong mấy lần so tài gần đây nhất của Diệp gia, đều là thất bại một phương, đã mất đi không ít sản nghiệp dòng họ, cho nên mới dẫn đến tài vụ gia tộc căng thẳng.
Mà lần tiếp theo của trận so tài này là vào nửa năm sau.
Hắn nghĩ không ra con gái còn có tâm tư như vậy, muốn cống hiến vì gia tộc.
Thật sự là một đứa trẻ ngoan.
Diệp Tùy Phong gật đầu, tu luyện, đây là đường phải đi, cho dù nàng không đề cập tới, mình cũng lại trợ giúp nàng trên con đường tu luyện tiến thêm một bước.
-Ngoại trừ tu luyện, con còn có thích gì không?
Diệp Hoàng suy nghĩ nói:
-Ngoài tu luyện, thích nhất chính là luyện đan.
-Vì sao lại ưa thích luyện đan?
Diệp Tùy Phong hiếu kỳ hỏi.
-Bởi vì... Nếu như đan thuật có thành tựu, luyện đan là con đường dễ kiếm tiền nhất.
Diệp Hoàng vò đầu cười nói.
Diệp Tùy Phong giật mình, con gái của mình đây là sợ nghèo.
Trước khi làm gia chủ, mặc dù Diệp Tùy Phong cũng được nhận đãi ngộ của gia tộc, nhưng bởi vì không có cống hiến nào, tiền cũng không phải là rất nhiều, cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống bình thường mà thôi.
Khó trách con gái sẽ để ý tiền.
-Tốt! Cha ủng hộ con!
Diệp Tùy Phong nói.
Người trẻ tuổi có giấc mơ, là chuyện rất khó cầu, hắn tự nhiên sẽ toàn lực ủng hộ.
Sau đó, Diệp Tùy Phong từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra đan lô Địa cấp mua hôm nay.
-Vừa mua được, tốt hơn so với đan lô của con, con cầm đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Đan lô của con gái, là Hoàng cấp hạ phẩm, không có tác dụng quá lớn.
-Cha ngươi thật tốt!
Diệp Hoàng cười hì hì thu đan lô.
Nàng cũng không biết, món đồ chơi này là bảo vật trấn tiệm của Vạn Bảo Các.
Nhưng chỉ cần là cha đưa cho nàng, nàng đã rất vui vẻ.
- n, hiện tại gia tộc mới mời tới một lão sư đan thuật, nhưng con không cần đi đi học, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đích thân chỉ đạo thuật luyện đan cho con.
Diệp Tùy Phong nói.
-Vâng.
Diệp Hoàng nháy mắt, cha nàng lúc nào biết luyện đan?
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, lại hỏi:
-Đúng, con thích kiếm không?
-Ừm, thích, nhưng quyền pháp là công pháp lợi hại nhất gia tộc chúng ta, cho nên ta lựa chọn luyện quyền.
Diệp Hoàng nói.
-Hiện tại có kiếm pháp.
Diệp Tùy Phong nói xong, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra thanh trường kiếm Huyền cấp cực phẩm kia, đưa cho Diệp Hoàng.