Bộ Phi Tuyết chau mày, Diệp Long ở bên cạnh nghe thấy vậy thì như rơi vào trong sương mù.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bộ Phi Tuyết đại biến, lui lại hai bước, kém chút té ngã trên đất.
Hắn chỉ vào Diệp Tùy Phong, âm thanh trở nên run rẩy:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy!
Diệp Tùy Phong khẽ gật đầu một cái.
- Không sai, ngươi đã chết.
- Ta chỉ lấy ra trí nhớ và tu vi của ngươi, ở trên Võ Đài Tuyên Cổ này, một lần nữa tạo nên một ngươi khác mà thôi.
- Nếu để ngươi ra khỏi Lôi Đài Tuyên Cổ, mới có thể sai lầm, rõ chưa?
- Người sau lưng ngươi đã rời bỏ ngươi.
Sắc mặt của Bộ Phi Tuyết hoảng hốt, hắn thật sự không thể tin được, mình lại đã chết.
Diệp Tùy Phong lẳng lặng nhìn hắn.
Kỳ thật những lời này, lẽ ra không nên nói với Bộ Phi Tuyết, không có ý nghĩa gì quá lớn.
Nói cho cùng, hắn chỉ là một công cụ thôi.
Chỉ có điều, nói ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần cưỡng ép xóa bỏ đoạn ký ức này là được rồi.
Diệp Tùy Phong chậm rãi giơ tay lên.
- Tiền bối.
Một chất giọng khàn khàn truyền đến.
- Ngài có thể giúp ta một chuyện không, nếu có thể, sau này, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, trợ giúp vị truyền nhân này của ngài lột xác thành nhân kiệt thiên hạ chân chính.
Bộ Phi Tuyết bình tĩnh, nói.
Diệp Tùy Phong trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu.
- Nói đi.
Hắn muốn xem một chút, một người đã chết thì chuyện muốn làm nhất là cái gì.
Bộ Phi Tuyết ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tia hồi ức, thì thào nói:
- Ta muốn... Nếm thử đất cố hương, có được không?
Diệp Tùy Phong và Diệp Long đều ngẩn người, không ngờ Bộ Phi Tuyết lại đưa ra yêu cầu như vậy.
- Ta tưởng là nguyện vọng của ngươi sẽ có quan hệ với Thủy Yên chứ.
Diệp Tùy Phong nói.
Thủy Yên chính là hồng nhan trước kia của Bộ Phi Tuyết.
- Một nữ nhân mà thôi, còn không đáng để làm cho ta quyến luyến như thế.
Bộ Phi Tuyết nói.
- Nhưng ngài đã từng dưới cơn nóng giận, vì nàng mà tàn sát một tông môn Thiên Cổ!
Diệp Long lớn tiếng hỏi.
- Trùng Tiêu tông?
Bộ Phi Tuyết thấp giọng cười nói:
- Giết nữ nhân của ta, ngươi còn có thể hi vọng ta bỏ qua cho bọn hắn?
Mặt mũi Diệp Long tràn đầy không thể tin, hiện thực đúng là như thế sao?
Căn bản cũng không có hiệp cốt nhu tràng gì, cũng không có chuyện xưa tình yêu cảm động lòng người, Trùng Tiêu tông diệt vong, thật ra chính là chọc phải người không nên chọc thôi.
- Có thể, ta đồng ý với ngươi.
Diệp Tùy Phong nói.
Chút chuyện này, tiện tay mà thôi.
Chủ yếu là, hắn cảm thấy Bộ Phi Tuyết này, thật thú vị.
- Đa tạ tiền bối!
Bộ Phi Tuyết bái tạ thật sâu.
Sau đó, một luồng sáng bao phủ trên người hắn, làm cho hắn rơi vào trong giấc ngủ sâu.
Diệp Tùy Phong phất phất tay, hắn cùng với Diệp Long biến mất không thấy gì nữa.
Trên đường trở về, Diệp Tùy Phong thấy Diệp Long một bộ yên lặng ít nói bộ dáng, cười hỏi:
- Làm sao, hình tượng thần tượng sụp đổ làm cho ngươi khó tiếp thụ à?
Diệp Long gãi đầu nói:
- Là có chút ngoài ý muốn.
- Nhưng chưa nói tới không thể nào tiếp thu, ta chỉ để ý thực lực của hắn, chỉ để ý ta có thể đánh bại hắn hay không!?
Diệp Tùy Phong gật đầu:
- Kỳ thật người giống như Bộ Phi Tuyết, đạo tâm kiên định, cả đời huy hoàng.
- Nếu như có thể mãi ở bên cạnh ngươi, đối với con đường sau này của ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn.