Chương 79: Đại Bá, Ta Muốn Đi Vào, Hoàn Thành Khúc Hồng Trần Của Ta
Kính Hồng Trần, tổng cộng có ba tầng thời gian.
Tầng thời gian thứ nhất, một ngày tức là một năm.
Lúc đầu, ý nghĩ của Diệp Tùy Phong là để nàng rèn luyện trong tầng thời gian thứ nhất một tháng, cũng chính là 30 năm, đủ để nàng tìm được phương hướng của mình.
Nhưng hắn không ngờ, Diệp Cầm Dao lại không chỉ như thế.
Tầng thời gian thứ hai, một ngày chính là mười năm!
- Đại bá, ta muốn đi vào, hoàn thành khúc Hồng Trần của ta.
Nói xong, Diệp Cầm Dao duỗi ra ngón tay ngọc của mình.
Một hư ảnh cổ cầm chậm rãi ngưng kết hiển ra trước mặt, nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, âm điệu kỳ dị lập tức tràn ngập toàn bộ sân nhỏ.
Cây liễu trên đỉnh đầu hai người bỗng nhiên không gió mà bay, khẽ đung đưa theo từ khúc.
Một chiếc lá liễu, rơi vào đầu vai Diệp Cầm Dao.
Vốn chiếc lá đã phát vàng, nhưng dưới thủ khúc nhạc này hun đúc, chiếc lá lại bắt đầu dần dần chuyển sang màu xanh, cuối cùng dạt dào sinh cơ!
Bỗng nhiên, một khí thế cường đại từ trên người Diệp Cầm Dao bộc phát.
Tu vi của nàng mãnh liệt tăng vọt, trong nháy mắt đột phá Hóa Khí lục trọng!
Loại tình thế này cũng không dừng lại.
Thất trọng, bát trọng, cửu trọng!
Sau khi tăng lên đến Hóa Khí thập nhị trọng, mới chậm rãi ngừng lại, dần dần thu lại vào nội liễm.
Hắn không hỏi kỹ xem Diệp Cầm Dao tìm được phương hướng là gì.
Bản thân chuyện đó đã là một loại hư ảo, tìm được bản tâm mới là quan trọng nhất.
- Kính Hồng Trần có rất nhiều tác dụng, sau khi ngươi trở về suy nghĩ cho thật kỹ.
Diệp Tùy Phong đưa kính Hồng Trần cho Diệp Cầm Dao, cái gương này vốn chính là chuẩn bị cho nàng.
- Nhắc nhở ngươi một chút, khi chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng thì không nên tùy tiện tiến vào tầng thời gian thứ ba.
- Ở đó, chỉ cần ngươi hơi không cẩn thận thì sẽ bị mất mạng ở trong.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi Đại bá, tâm lý ta nắm chắc.
- Vậy thì được.
Diệp Tùy Phong khoát tay:
- Trở về lắng đọng thêm đi, chuẩn bị cẩn thận cho trận so tài ba ngày sau.
Đuổi nàng đi, Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, quay người biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, hắn xuất hiện trong một không gian màu xám.
Mộng Hư Giới.
Cũng không biết, cô gái nhỏ Diệp Hiểu Hiểu này chơi thế nào rồi.
- Hả
Diệp Tùy Phong khẽ hả một tiếng, xung quanh chỗ ánh mắt nhìn tới, đúng là không thấy bóng người Diệp Hiểu Hiểu, chỉ có vô tận con trùng màu xám đang ngọ nguậy ở trong đó.
Bỗng nhiên, một vòng sáng màu lam xuất hiện phía sau Diệp Tùy Phong.
Một cánh tay nhỏ mảnh khảnh, cầm một con dao găm năm màu, từ trong vòng ánh sáng duỗi ra, đâm về chỗ hậu tâm của hắn!
Keng!
m thanh thanh thúy vang lên, dao găm năm màu vừa tiếp xúc đến thân thể của Diệp Tùy Phong thì trong nháy mắt vỡ vụn.
Tay nhỏ hình như nhận lấy kinh hãi, vội vàng rụt trở về, vòng sáng màu lam cũng trong nháy mắt thu nhỏ, biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Diệp Tùy Phong lại lần nữa xuất hiện một vòng sáng.
Một cục gạch vẽ đầu heo đang bay về phía mặt của hắn.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, một tay bắt được cánh tay nhỏ bé kia, ném cục gạch đi, nói:
- Được rồi, đừng đùa nữa.
- Hừ ~
Theo một âm thanh hờn dỗi vang lên, vòng sáng màu xanh lam trên đỉnh đầu hắn càng lúc càng lớn, chậm rãi hoàn toàn bao phủ Diệp Tùy Phong ở trong.
Hoàn cảnh xung quanh cũng triệt để thay đổi.
Nơi này, là một thế giới kỳ dị!
Trên đất hoa cỏ, là bánh kẹo.
Dòng suối gần đó lại tản ra mùi thơm của nước trái cây nồng đậm.
Trước mặt có một phòng nhỏ, lại là dùng bánh ngọt chế tạo thành.
Trong một khu vườn rộng rãi dưới chân núi, Diệp Hiểu Hiểu ung dung đi lại xích đu, dưới chân nàng rất nhiều con thỏ nhỏ màu trắng mập mạp, lanh lợi, ngây thơ chân thành.
Mà trên tay Diệp Tùy Phong nắm lấy, lại là một con khỉ tướng mạo cực kỳ buồn cười.
- Chi chi!
Diệp Tùy Phong tiện tay ném con khỉ đi, đi đến trước mặt Diệp Hiểu Hiểu, cười nói:
- Rất không tệ, xem ra ngươi đã học được cách chơi như thế nào.
Mộng Hư Giới là một thế giới xen giữa hư ảo và chân thực.
Ở đây, ngươi có thể sáng tạo bất kỳ thứ gì mình muốn.
Hiển nhiên, Diệp Hiểu Hiểu đã học xong sơ bộ.
- Hừ, đại lừa gạt!
Nhưng đối mặt với Diệp Tùy Phong tán dương, Diệp Hiểu Hiểu hiển nhiên không bình tĩnh, thở phì phò ngoặt đầu sang một bên.
Diệp Tùy Phong buồn cười nhìn nàng.
Ở chỗ này chờ đợi một tháng, bộ dáng của Diệp Hiểu Hiểu cũng xảy ra biến hóa.
Tóc đuôi ngựa của nàng đã biến thành một mái tóc tím dài rậm rạp màu xanh lam, đơn giản dài gần bằng chiều cao của nàng, hơi đung đưa, rung động theo xích đu.
Trên bờ môi của nàng cũng mang theo một chút xíu bảo thạch màu lam, nhìn qua rất tà dị.
- Đi thôi, sau khi ra ngoài, ta sẽ cho ngươi một trăm triệu linh thạch tiền tiêu vặt.
Diệp Tùy Phong cười nói.
Cô nàng này khẳng định còn muốn lấy linh thạch.
Dù gì thì mình đã đồng ý với nàng, đương nhiên sẽ không đổi ý.