Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 126: Cần cứu giúp những đứa trẻ trong ngôi trường đó (1)

Chương 126: Cần cứu giúp những đứa trẻ trong ngôi trường đó (1)





Hàn Phi từng là người cô độc, hướng nội, sợ xã hội. Song từ sau khi chơi game , hắn đã dám đứng ở giữa hành lang, trước mấy vị lệ quỷ công khai đọc một bài diễn thuyết lâm li bi đát, dạt dào tình cảm.

Ánh mắt chân thành, lời nói cảm động, từng câu từng chữ mà hắn nói ra hình như chất chứa những mong chờ về một tương lai tươi sáng.

Rất nhiều cư dân chưa từng nhìn thấy người quản lý như vậy, rất nhiều lệ quỷ cũng chưa từng gặp qua người như thế.

Sau khi diễn thuyết xong, trong hành lang vang lên tiếng vỗ tay rời rạc, Hàn Phi cũng chính thức trở thành hội trưởng tạm thời của Hiệp hội người sở hữu cư xá Hạnh Phúc.

Sau khi giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, Hàn Phi cũng không vội rời khỏi toà nhà Block 2, mà mượn cớ hỗ trợ cư dân tìm tay, để lục soát toà nhà Block 2.

Nơi này xảy ra quá nhiều vụ chém giết đẫm máu, khiến cho bên trong toà nhà Block 2 vô cùng máu me, rất nhiều căn hộ đều bị phá hỏng nghiêm trọng, vật có giá trị còn lại rất ít.

Hàn Phi cuối cùng cũng tìm thấy đôi tay của cô bé trong một ổ côn trùng xây từ máu thịt ở tầng 8, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn cộng điểm kỹ năng do nhiệm vụ ban thưởng vào kỹ năng diễn xuất.

"Kỹ năng diễn xuất cao cấp trong thực tế đã rất lợi hại rồi, không biết kỹ năng diễn xuất cấp đại sư sẽ có hiệu quả gì? Hai mươi mấy tuổi có kỹ năng diễn xuất cấp đại sư? Nghĩ thôi cũng cảm thấy siêu ngầu."

Đỡ Ngụy Hữu Phúc, hai người rời khỏi toà nhà Block 2.

Tuy 2 toà nhà chỉ cách nhau hơn 10m, song Hàn Phi vẫn rất cẩn thận.

Nhưng dù đã làm thế, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Lúc Hàn Phi mới đi được nửa đường, chợt nghe có người đang gọi tên của hắn, hắn khôn ngoan không hề ngẩng đầu lên nhìn, vờ như không nghe thấy.

Tiếng gọi kia càng lúc càng rõ, nhưng Hàn Phi vẫn không để ý, đợi đến sau khi hắn trở lại toà nhà Block 1, đóng cửa hành lang, mới phát giác có gì đó sai sai.

Tiếng gọi kỳ quái vẫn còn!

"Hình như phát ra từ sau lưng của mình?" Hàn Phi nhìn qua Ngụy Hữu Phúc, Hữu Phúc đang cố gắng kiểm soát tuyệt vọng tập kích vào cơ thể, anh ấy đang đấu tranh ở sát ranh giới mất lý trí, nên không để ý tới Hàn Phi.

"Hữu Phúc, anh cứ về nghỉ ngơi trước." Sau khi Hàn Phi tiễn Hữu Phúc về căn hộ ma ám số 1044, tiếng gọi bên tai càng thêm rõ ràng, hình như đối phương đã nằm sấp trên lưng của hắn, vẫn thì thầm bên tai.

Vẫn vờ như không nghe được gì, Hàn Phi đi thẳng lên tầng 5, gõ cửa căn hộ của Từ Cầm.

"Chị ơi, em tới giao hàng cho chị."

Tiếng gọi ở sau lưng hắn vẫn không ngừng vang lên, dường như đang không hiểu tại sao Hàn Phi không nghe được tiếng gọi của mình, lúc này nó vẫn chưa ý hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mùi hôi thối của máu tanh bay ra từ căn hộ số 1054, sau khi Hàn Phi vừa lên tiếng, cửa căn hộ số 1054 đột nhiên tự mở ra.

Một giọng nói ghê rợn vang lên từ sâu trong căn hộ: “Chị vừa mua thức ăn về, người hơi dơ, cưng chờ chị xíu nha."

"Không sao, vừa hay em cũng đã chuẩn bị cho chị một món khai vị." Hàn Phi nói xong bèn tiến vào căn hộ số 1054, hắn rất cẩn thận, vừa vào bèn lập tức khoá chặt cửa căn hộ.

Tiếng gọi sau lưng vẫn lải nhải không dứt, mãi đến khi Từ Cầm khắp người đầy máu, cầm dao ăn xuất hiện ở trong phòng khách, tiếng gọi kia mới hơi ngừng lại.

"Đây chính là món khai vị mà cưng nói sao?" Từ Cầm lau vết máu không ngừng chảy xuống trên mặt, cong môi mỉm cười: “Nhưng con bé vẫn còn là con nít."

"Con nít mới non mềm nha."

Nghe được "từ ngữ hung ác" của hai người, trên lưng của Hàn Phi phát ra tiếng thở mạnh.

Hình như Từ Cầm rất thích tán gẫu với Hàn Phi, cô cầm dao ăn cười tủm tỉm đi tới bên người Hàn Phi, sau khi tránh đi ánh mắt của Hàn Phi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến thành sát ý: “Mày tự xuống, hãy để chị đây cắt bỏ toàn bộ những phần cơ thể của mày đã chạm vào em ấy?"

Tiếng gọi ồn ào kỳ quái, biến thành tiếng khóc thút thít, Hàn Phi cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, con quỷ vẫn luôn kêu tên của hắn có lẽ đã rời đi.

Xoay người nhìn lại, Hàn Phi phát hiện có một nữ sinh đang đứng phía sau mình, dung mạo của con bé rất bình thường, mặc đồng phục học sinh bẩn thỉu, trên đồng phục còn viết 2 chữ Ích Dân.

Bị Hàn Phi và Từ Cầm nhìn chằm chằm, nữ sinh lập tức oà khóc, sau khi vào căn hộ thì cô bé mới phát hiện, thì ra món khai vị mà đối phương nói lại chính là mình.

"Lúc em trở lại từ toà nhà Block 2, đột nhiên nghe có người gọi, em không trả lời, tiếng gọi kia lại càng lúc càng gần." Hàn Phi kể lại quá trình mình gặp phải nữ sinh cho Từ Cầm nghe: “Cô bé này thấy em không nói gì, được nước lấn tới, sau đó bèn bò lên lưng của em."

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô bé mặc đồng phục học sinh, thân hình của đối phương bắt đầu tiêu tan.

Nhìn thấy Từ Cầm giơ dao ăn lên, nữ sinh đang sợ hãi đến run rẩy đột nhiên lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Em không muốn vào đây, là có người ép em làm."

"Có người ép em?" Sau khi Hàn Phi nhìn thấy tên trường trên đồng phục của đối phương, sát khí giảm đi rất nhiều: “Là những học sinh khác trong trường của em sao?"

"Không phải." Nữ sinh hơi do dự, cuối cùng mới lên tiếng: “Là một con quỷ trà trộn trong đám học sinh..."

Ngay khi cô bé vừa nói ra câu này, vị trí trái tim đột nhiên chui ra một sợi tơ máu, sợi tơ máu lập tức xuyên thủng đầu của cô bé.

Tốc độ quá nhanh, ngay cả Từ Cầm đứng ở bên cạnh cô bé cũng không kịp phản ứng.

Đợi Từ Cầm dùng dao ăn chặt đứt sợi tơ máu, nữ sinh đã không còn cách nào duy trì cơ thể của chính mình, toàn thân toả ra mùi tanh tưởi gay mũi, dưới da mặt bay lên ký tự cổ quái.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch