Hàn Phi rất rõ ràng về kế hoạch của mình, sau khi cộng điểm kỹ năng, hắn cộng điểm thuộc tính còn lại vào trí tuệ, để giá trị trí tuệ trở thành 7.
"Điều này sẽ có thể kéo dài thời gian điều khiển người giấy."
Chỉ tăng thêm một chút trí tuệ, Hàn Phi phát hiện tốc độ não bộ của mình dường như nhanh hơn, suy nghĩ sáng suốt hơn, ít có cảm giác bế tắc, đồng thời trí nhớ dường như cũng được tăng cường.
"Trí tuệ và thể lực đều quan trọng, đáng tiếc là điểm thuộc tính quá ít ỏi, không thể cùng lúc lại có cả cá và tay gấu được."
Trí tuệ có thể kéo dài thời gian điều khiển vật bị nguyền rủa, còn thể lực có thể làm Hàn Phi nhanh chân hơn khi chạy trốn, kỳ thực là vào lúc trí tuệ được tăng thêm thì cũng là lúc trạng thái của hắn dần dần chuyển biến.
Leo ra khỏi hố thi thể, Hàn Phi rời khỏi khách sạn và trở lại cửa hàng tiện lợi.
[Hoa Song Sinh] đã được quay xong, Hàn Phi không vội thoát game mà dẫn Khóc và Lý Tai đến cửa hàng phục vụ.
Trong suốt một đêm, ba cư dân đến từ cư xá Hạnh Phúc đã mang đến sự ấm áp mà các hộ kinh doanh lân cận chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Hàn Phi cũng dần dần phát hiện ra một vấn đề, rất khó để oan hồn có thể duy trì được lý trí, sau khi Khóc ăn nuốt một số ma quỷ thì đột nhiên phát điên giữa chừng, một bên thì xé rách thân thể còn một bên thì lớn tiếng khóc.
Lý Tai cũng đang trong quá trình ăn nuốt ma quỷ thì mất kiểm soát biến thành Lý Họa, thậm chí còn chém giết với Khóc.
Càng ăn nuốt nhiều ma quỷ thì càng khó duy trì được lý trí, khi Khóc và Lý Tai đang trên đà mất kiểm soát, Hàn Phi đã dẫn họ trở lại cư xá Hạnh Phúc.
Thực lực của Lý Tai và Khóc đã được cải thiện ở một mức độ nhất định, và độ thân thiện của họ đối với Hàn Phi cũng tăng lên. Điều quan trọng nhất là Hàn Phi đã hoàn thành liền mấy nhiệm vụ cơ bản cấp thấp nhất với sự giúp đỡ của họ.
Nhiệm vụ rank G tương ứng với level 1 đến level 10. Trước khi Hàn Phi đạt level 10 thì nhiệm vụ cơ bản rank G cung cấp kinh nghiệm đáng kể, chỉ có điều những nhiệm vụ này ngoài kinh nghiệm và một số vật phẩm tiêu hao thì không có phần thưởng nào khác.
"Những game khác có khi chơi nhiều ngày như vậy thì đã sang chương mới rồi, còn mình thì vẫn cách level 10 rất xa."
Hàn Phi đứng bên cửa sổ của căn hộ ma ám 1044, nhìn thành phố bị bao phủ bởi màn đêm đen vô tận và nhớ lại lời của một vị lão tiên sinh từng nói - nếu sau này không có ngọn đuốc, ta sẽ là ánh sáng duy nhất.
Ông lão trong khách sạn làm cho Hàn Phi cảm thấy hứng thú, rất nhiều người ở thế giới tầng sâu này ban đầu không phải là hoàn toàn tuyệt vọng mà bị thế giới này từ từ đồng hóa thành quái vật, lúc đầu họ cũng là người tốt.
"Thế giới này thật sự có khả năng chữa trị ư?"
Hắn cũng muốn trở thành niềm hy vọng của người khác, nhưng thật sự quá khó, sự sống sót của bản thân còn không hề dễ dàng.
Đầu óc choáng váng và cơ thể kiệt quệ, Hàn Phi dựa vào cửa sổ, nhìn về phía sâu trong căn hộ ma ám, sau đó quyết định quit game.
Màu máu giống như sơn bắn tung tóe, trượt xuống bầu trời đêm đen, Hàn Phi từ từ mất đi ý thức.
Cởi mũ bảo hiểm chơi game, ánh mặt trời chiếu vào mặt, Hàn Phi nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã mười giờ sáng.
"Nguyên nhân chủ yếu khiến mình không bị phát điên có lẽ là vì mình có thể trở lại hiện thực. Mình có một mục tiêu xác định mỗi ngày, đó chính là sống sót để thoát khỏi trò chơi."
Ánh sáng ấm áp giống như bàn tay dịu dàng của người yêu khẽ vuốt má Hàn Phi, hắn chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời ấm áp như vậy, chỉ là cảm thấy nó rất chói mắt.
Chùm chăn, Hàn Phi kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hơn ba giờ chiều, Hàn Phi bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn theo bản năng túm lấy dụng cụ chích điện phòng vệ ở dưới gối.
Hắn có rất ít bạn bè, trước đây chỉ có cảnh sát đến thăm.
Lặng lẽ bước ra cửa, Hàn Phi nhìn qua mắt mèo thì thấy đạo diễn Khương và trợ lý sản xuất đang đứng bên ngoài.
Mở cửa, Hàn Phi đầy nghi hoặc: "Sao hai người lại chạy tới đây?"
"Đại ca ơi! Bọn em đã gọi cho anh hơn 20 cuộc, nhưng anh không trả lời, bọn em đành phải chạy đến đó!" Trợ lý sản xuất cười khổ.
"Tôi nghĩ bộ phim đã quay xong rồi nên tắt điện thoại để nghỉ ngơi một chút."
"Cậu mau thay quần áo đi. Chị Long đã liên hệ với kênh phim điện ảnh lớn nhất trong nước. Tối nay, họp báo về bộ phim của chúng ta sẽ được phát trực tiếp trên trang web của họ, đồng thời trailer và video quảng cáo mới nhất cũng sẽ được chiếu." Đạo diễn Khương nhìn Hàn Phi có chút bất đắc dĩ: "Cậu là diễn viên chính của bộ phim này nên không thể vắng mặt trong buổi họp báo được!"
"Ngày hôm qua chúng ta mới đóng máy, hôm nay đã mở họp báo rồi à? Biên tập hậu kỳ xong chưa?"
Các buổi họp báo về phim ảnh thường thì sẽ có trước một tuần để tuyên truyền, còn mời rất nhiều khách quý và lãnh đạo, tuy nhiên [Hoa Song Sinh] là một bộ phim kinh phí thấp, không thể so sánh với những tác phẩm lớn đó.
"Thời gian quá eo hẹp, bộ phim của chúng ta một bên thì quay một bên thì cắt bỏ, một phần phải thuê ngoài, họ đang bắt kịp tiến độ." Đạo diễn Khương cũng mang quầng thâm dưới mắt, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi: "Một khi lịch trình bị lỡ, số tiền chúng ta đầu tư cho lần công bố sắp tới sẽ đổ xuống sông xuống biển. Hơn nữa, hiện tại cậu đang hot như lửa, cơ hội này quả thực không thể bỏ qua."
Sau khi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, Hàn Phi thay một bộ quần áo mới: "Đi thôi."
“Cậu định mặc bộ này à?” Đạo diễn Khương che trán: “Hay là anh cho người lấy phục trang của Mạnh Trường An qua.”
“Thôi cứ như vậy đi, mặc thế này cho thoải mái.” Hàn Phi ngược lại không quan trọng, tóm lại đối với việc quản lý hình ảnh của mình, hắn chỉ đi theo bốn chữ thuận theo tự nhiên.
"Tuy rằng chúng ta không mời bất kỳ một vị khách quý cấp cao nào, nhưng đây là một dịp rất trang trọng, cậu... cậu vừa mới bỏ cái gì vào túi đấy?" Đạo diễn Khương mới nói được nửa câu thì cảm thấy mình vừa nhìn thấy một đồ vật gì đó thật khó nói.
"Baton ấy mà."
"Cậu định mang thứ này tới buổi họp báo sao?"
“Đúng rồi anh.” Câu trả lời của Hàn Phi ngắn gọn và mạnh mẽ, tựa như đây chỉ là một chuyện nhỏ rất chi là bình thường.
Đạo diễn Khương không biết phải nói gì nữa, anh ta dẫn Hàn Phi và trợ lý sản xuất lên một chiếc xe chuyên dụng, lao thẳng đến hội trường.
Nửa giờ sau, khi Hàn Phi đến hội trường, hắn còn nghĩ rằng mình đi nhầm.
Trên màn hình điện tử và quảng cáo bên ngoài hội trường đều là Tình Yêu Bí Mật Chốn Đô Thành, bãi đậu xe chật cứng xe cộ, bên đường có rất nhiều thanh niên cầm tên thần tượng của mình xếp hàng.
"Bọn họ đã bao hết hội trường chính rồi còn chúng ta sẽ tổ chức ở hội trường nhánh. Thực ra thì điều này không quan trọng. Phát sóng trực tiếp trên internet mới hot, không phải cứ đến tận nơi xem mới là náo nhiệt." Giọng điệu lộ rõ vẻ chua xót, đạo diễn Khương rất không hài lòng với sự sắp xếp của bên kia, họ chỉ cho đoàn phim [Hoa Song Sinh] một hội trường nhánh tương đối nhỏ.
Xe dừng ở cổng hội trường nhánh, Hàn Phi xuống xe, xung quanh không ai coi hắn là minh tinh, thậm chí mọi người còn tưởng là nhân viên làm việc của xe.
Mãi cho đến khi Hàn Phi đi tới cửa, bảo vệ yêu cầu hắn phải đeo thẻ công tác thì mới được vào, đạo diễn Khương mới vội vàng chạy tới giải thích.
"Hàn Phi, đây là một vài câu hỏi cậu cần trả lời. Cậu ra hậu trường học thuộc lòng, sau đó chúng ta sẽ dành thời gian để tập luyện qua một chút."
Đạo diễn Khương chạy đến trao đổi với người dẫn chương trình, còn Hàn Phi thì đi vào hậu trường.
Chiêm Nhạc Nhạc và Cẩm Niên cũng ở đó, nhưng so với họ, Hàn Phi có vẻ rất thoải mái, hắn chỉ nhìn lướt qua câu hỏi một lượt, sau đó suy nghĩ về trò chơi.
Tám giờ tối, buổi họp báo phát sóng trực tiếp trên internet chính thức bắt đầu, đây là lần đầu tiên Hàn Phi thật sự xuất hiện trước công chúng.
Bên ngoài bức màn vang lên một tràng pháo tay, sau khi Hàn Phi nghe thấy người dẫn chương trình gọi tên của mình thì hít một hơi thật sâu rồi đi về phía ánh đèn sân khấu.