Sau phần phát biểu mở đầu dài lê thê và giới thiệu khách quý, nam diễn viên chính Hàn Phi đã bước ra từ hậu trường.
Ánh sáng chiếu vào Hàn Phi, đây là lần đầu tiên hắn thấy chói mắt như vậy.
Với tư cách là một diễn viên, hắn bước đến trung tâm sân khấu, nơi mà hắn đã từng vô cùng khao khát.
Lắng nghe nhịp tim và máu chảy trong cơ thể mình, năm ngón tay hắn từ từ nắm chặt lại.
Không phải vì căng thẳng, hắn chỉ nghĩ đến bản thân trước đây, mỗi ngày đều đứng trước gương luyện tập mỉm cười với chính mình.
"Đây là nam diễn viên chính của bộ phim [Hoa Song Sinh]! Hàn Phi, người hỗ trợ cảnh sát phá án trong hiện thực và cùng một lúc đóng hai vai trong phim! Sau đây, anh ấy sẽ trả lời câu hỏi của cư dân mạng."
Người dẫn chương trình cầm danh thiếp trên tay, sau khi rời sân khấu, gã lấy điện thoại ra, định lén gửi gì đó cho người khác, đạo diễn Khương đột nhiên chạy tới, túm lấy cổ áo gã: "Không phải câu hỏi đã được thiết kế từ trước sao? Anh đang làm cái quái gì vậy? Cái này khác với lúc diễn tập!"
"Tôi chỉ sử dụng máy nhắc chữ để đọc thôi mà. Nếu anh có ý kiến thì đi mà tìm người của hội trường ấy." Người dẫn chương trình nói chuyện không khách khí.
"Có chuyện gì thế?" Chị Long cũng đến, chị ấy rất coi trọng buổi họp báo này và trực tiếp có mặt.
"Hàn Phi là diễn viên chỉ chuyên đóng phim, không có kinh nghiệm tham gia các sự kiện. Đây là lần đầu tiên cậu ấy bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Trong trường hợp này, cậu ấy phải trả lời cư dân mạng ngay lập tức. Em lo rằng cậu ấy sẽ không thể chống đỡ được." Đạo diễn Khương nói.
"Một diễn viên thực lực như cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ phải trải qua những điều này, không cần lo lắng đâu." Chị Long xua tay: "Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì lớn chứ."
"Chị không biết chứ!" Đạo diễn Khương do dự một chút và lo lắng nhìn Hàn Phi: "Cậu ấy mắc chứng ám ảnh sợ xã hội rất nghiêm trọng, nội tâm khép kín vì đau khổ, cậu ấy dường như còn bị hội chứng trầm cảm cười. Ban đầu em thậm chí không nghĩ đến việc tìm cậu ấy đóng phim đâu, nhưng sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý của cậu ấy, em biết tình trạng của cậu ấy lúc đó rất tồi tệ. Nếu em không kéo cậu ấy lại, đứa trẻ đó sẽ thực sự bị hủy hoại."
"Ám ảnh sợ xã hội nghiêm trọng? Hội chứng trầm cảm cười?" Chị Long ngạc nhiên: "Sao bây giờ chú mới nói với chị hả?"
"Nếu em nói... mấy người các chị còn để cậu ấy làm diễn viên chính nữa sao?" Đạo diễn Khương nén mồ hôi trong tay, chăm chú nhìn Hàn Phi dưới ánh đèn sân khấu: "Ban đầu, em chỉ muốn sắp xếp một vai phụ cho cậu ấy, nhưng cậu ấy thực sự là một thiên tài. Một thiên tài như vậy nên để mọi người nhìn thấy!"
Sau khi người dẫn chương trình rời đi, Hàn Phi đứng một mình trên sân khấu, chương trình trực tiếp được chiếu trên màn hình lớn phía trên hội trường theo thời gian thực.
Phía sau lưng hắn cũng có một màn hình cực lớn, có thể chiếu hình ảnh phát sóng trực tiếp, để tất cả khán giả có mặt đều có thể nhìn thấy trực tiếp trên internet.
"Nó hơi khác so với lúc diễn tập nhỉ."
Câu trả lời đã chuẩn bị sẵn của Hàn Phi không có tác dụng gì, hắn ngẩng đầu lên nhìn màn hình phía trên hội trường.
Sau khi hắn xuất hiện trên sân khấu một mình, độ hot của kênh phát sóng trực tiếp đã tăng vọt từ 150 nghìn lên 300 nghìn, vô cùng đột ngột.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng đây là thời điểm hot của Hàn Phi thì một bình luận không hay đột nhiên xuất hiện.
"Anh ta chỉ là may mắn mà thôi, không đời nào, không đời nào, sẽ không ai nghĩ rằng anh ta có thể diễn xuất phải không?"
Ngay sau bình luận ác ý này, vô số bình luận không tốt đột nhiên xuất hiện, giống như đã được bàn bạc rồi cùng đồng thời xuất hiện, màn hình vẫn trực tiếp trong khoảng thời gian Hàn Phi muốn lựa chọn câu hỏi của cư dân mạng để trả lời!
"Trông xấu quá à, hình như là phẫu thuật thẩm mỹ á."
"Lấy mạng người của thảm án để tạo sự nổi tiếng, thật kinh tởm!"
"Không có tác phẩm điện ảnh nào cả, ngày nào cũng hăng hái làm việc nghĩa, tôi giúp anh sớm siêu sinh nha."
"Người này ở công ty trước đây cực kỳ kém cỏi! Không ai chào đón! Hình như là còn trộm đồ của công ty nữa cơ!"
"Vãi! Mọi người vào Baidu Baike xem đi! Người này bị bệnh tâm thần á! Bây giờ bị bệnh tâm thần cũng có thể làm diễn viên sao?" (dịch giả: Baidu Baike được ví như là bách khoa toàn thư của người Trung Quốc)
Những bình luận ác ý tràn ngập màn hình, hình ảnh trực tiếp đó được chiếu trên màn hình ở sân khấu phía sau Hàn Phi.
Hội trường nhánh tuy nhỏ nhưng chật ních người, tất cả khán giả đều nhìn thấy những bình luận ác ý kia, đều nhìn thấy những lời nói ác độc phủ kín thân thể của Hàn Phi.
Hắn bị từng đôi mắt nhìn chằm chằm, bị vu oan nhục mạ liên tục, bị các anh hùng bàn phím rao giảng đạo đức.
Vết sẹo trong ký ức của Hàn Phi đã hết lần này đến lần khác bị khám phá, hắn đứng ở trung tâm sân khấu, bị ánh đèn chiếu vào, giống như bị lột trần, khiến người ta thấy một linh hồn bị da tróc thịt bong.
Khó ai có thể giữ được bình tĩnh khi gặp cảnh tượng như vậy, huống hồ là một người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội nghiêm trọng và không chịu tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ác ngữ càn quét màn ảnh, khi Hàn Phi lần đầu tiên xuất hiện trên sân khấu.
Hàn Phi nhìn màn hình lớn phía trên hội trường, cứ lẳng lặng nhìn như thế, cho đến khi khán giả dường như không thể chịu nổi nữa thì hắn đột nhiên nở nụ cười.
Hắn không quan tâm đến những bình luận ác ý ở kênh phát sóng trực tiếp đang trôi trên màn hình, cũng không mất đi lý trí vì tức giận, cầm micrô lên, nhìn về phía khán giả, hắn nhìn thấy Lệ Tuyết ở trên khán đài, nhìn thấy cha của Ngụy Hữu Phúc, và nhìn thấy rất nhiều người bèo nước gặp nhau.
"Ước mơ của tôi là trở thành một diễn viên hài. Mọi người có biết tại sao không?"
Hàn Phi nhàn nhạt nhìn lướt qua vô số lời sỉ nhục, mỉa mai và chế giễu sau lưng mình: "Tôi mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, mọi người luôn bắt nạt và cười nhạo tôi, vì vậy tôi muốn đóng một vai đặc biệt và nghĩ cách để thu một số tiền từ họ."
"Nhưng thật đáng tiếc, tôi đã rất cố gắng để trở thành một diễn viên hài, rồi nhận ra rằng mình dường như không có thiên phú này." Hàn Phi chỉ tay vào vô số bình luận ác ý sau lưng: "Những bình luận ác ý này cho rằng có thể đánh bại được tôi, nhưng họ không biết tôi đã từng cố gắng hết sức nhưng đến tư cách để bị mắng chửi cũng không có."
"Từ cách ăn mặc của tôi mọi người hẳn là cũng thấy, tôi không tỏa sáng như những ngôi sao điện ảnh khác, cũng không rạng rỡ ánh sao gì cả."
"Tôi đã từng sống rất tồi tệ. Tôi không thể làm diễn viên. Tôi mắc chứng ám ảnh sợ xã hội nghiêm trọng. Tôi quái gở và khép kín. Tôi thậm chí đã quên nụ cười của chính mình. Nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận, tôi đã tồi tệ đến mức này rồi thì số phận có thể làm gì được tôi nữa chứ!"
Giọng nói của Hàn Phi vang vọng cả hội trường, không biết ai đã dẫn đầu vỗ tay ở phía dưới sân khấu, mọi người nhìn hắn đang đứng giữa một biển bình luận ác ý mà vẫn có thể bình tĩnh và thanh nhã.
Sự ác độc của nhân gian làm sao có thể so sánh được với sự tuyệt vọng ở nơi sâu thẳm nhất?
Nếu không có chơi qua kiểu trò chơi hệ chữa trị kia, có lẽ Hàn Phi đã bị đánh bại bởi sự ác độc của nhân gian rồi, nhưng bây giờ hắn đã thực sự khác, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi những điều này nữa.
So với nỗi đau đớn và tuyệt vọng tột cùng của thế giới tầng sâu, những thứ ác ngữ này chỉ giống như giấc mơ ngây thơ của một đứa trẻ mà thôi.
Sau khi Hàn Phi nói xong những lời này, độ hot của kênh phát sóng trực tiếp lại tăng vọt, trong số những bình luận ác ý lướt trên màn hình thì không ngừng có những bình luận mang thiện ý. Ngày càng có nhiều người muốn vì hắn nói vài lời và gửi cho hắn một biểu tượng ôm.
Hàn Phi cũng thấy hết những thiện ý đó nhưng hắn vẫn không thể nở nụ cười chân thật nhất. Hắn đã quyết định rũ xuống tất cả mọi lo lắng, đối mặt với mọi thứ trong tương lai.
Kỳ thực Hàn Phi chưa bao giờ hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ, nhưng tại thời điểm này, khi đứng ở trung tâm của sân khấu mà mình vẫn mong ngóng, khi trở thành tâm điểm chú ý dưới ánh đèn sân khấu, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi lồng giam đã trói buộc hắn trong quá khứ.