Phát hiện Tô Phi Nhi vẫn còn ở trong phòng, rốt cục Hạ Dạ cũng thở dài nhẹ nhõm.
Nàng đóng cửa kim loại lại, quay người đi ra ngoài.
Vừa đi vừa móc điện thoại ra gọi: "Ôn Nhu, vẫn chưa tỉnh ngủ à?"
"A. . . chị Hạ Dạ, không phải bây giờ mới năm giờ sao?"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngái ngủ của ý tá Diệp Ôn Nhu.
"Vẫn ngủ?"
Hạ Dạ ôm hai tay trước ngực, tựa ở bên tường ngoài hành lang, đôi chân dài duỗi ra, cầm một chiếc kính mắt thanh tú trong tay: "Kính mắt của cô đâu?"
Mắt kính này chính là nàng tìm được trong phòng số 001.
Không có người!
Chỉ để lại cặp kính mắt này!
"Mắt kính của em. . . A, quái lạ, mắt kính của em đâu mất rồi?"
Diệp Ôn Nhu ở phía bên kia có chút mơ hồ.
"Không thấy Lý Hiên đâu, ta tìm thấy kính mắt của cô ở phòng bệnh của hắn."
Lúc này Hạ Dạ mới nói.
"A?"
Cô y tá nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ, ấp úng nói: "Chẳng lẽ. . . Hôm qua em quên không mang kính về nhà?"
"Cô. . . Cô nhanh chóng rời giường ngay."
Hạ Dạ nhịn không được nói.
Nàng thực sự không chịu nổi cô y tá này, quá ngu ngơ.
Rất nhanh!
Nàng cúp điện thoại, trực tiếp thông báo sự việc cho viện trưởng bệnh viện tâm thần Lục Đằng.
Đang giờ này, người đàn ông viên trưởng trung niên kia cũng vẫn đang ngủ, nghe thấy đầu kia nói không thấy Lý Hiên, trực tiếp hỏi ngược một câu: "Có phải hắn lại vào trò chơi sinh tồn kia hay không?"
"Tuyệt đối không có."
Hạ Dạ rất khẳng định nói: "Hiện tại giác quan của ta đã mạnh lên, rất nhạy cảm với nhiệt độ. Dựa theo nhiệt độ mà nói thì ít nhất Lý Hiên đã rời khỏi căn phòng kia được nửa giờ. Trò chơi sinh tồn đâu có tiếp tục lâu như vậy?"
Lúc này đối phương mới trầm tư.
"Được, đợi ta thông báo phía trên."
Viện trưởng nói xong liền dập máy điện thoại.
. . .
Lý Hiên tắm rửa một lượt ở nhà trọ.
Lần này là tự mình động thủ cảm giác, tự do thật sự sảng khoái!
Chỉ tiếc là không có quần áo để thay.
"Đại lão, có cần em đến của hàng tiện lợi mua quần áo mới cho ngươi thay không?"
Tần Song Song ở bên ngoài phòng tắm ngượng ngùng hỏi.
"Không cần."
Lý Hiên trực tiếp trả lời.
Hắn biết rất rõ, lần này hắn trốn từ Lục Đằng tới đây chắc chắn rất nhanh sẽ có người điều tra tới cửa.
Nếu như em gái này xuống phía dưới mua quần áo nam, chắc chắn rất nhanh sẽ bị tra ra.
Cho nên không được.
"A? Vậy làm sao bây giờ, đại lão lại không thể mặc quần áo của. . ."
Tần Song Song lập tức đỏ mặt.
"Lấy cho ta cái máy sấy là được."
Lý Hiên cách cửa phòng tắm nói.
Đáng tiếc!
Hắn không thu được kỹ năng hong khô nào trong trò chơi sinh tồn, nếu không chuyển hóa ra ngoài ngược lại rất thuận tiện.
Chỉ là. . .
Dùng điểm tích lũy sinh tồn để hong khô quần áo có vẻ như có chút lãng phí?
Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra.
Em gái đưa máy sấy vào trong.
"Cảm ơn."
Lý Hiên nhô đầu ra, tiếp nhận cái máy sấy màu hồng này.
"Rất đẹp trai!"
Tần Song Song nhìn thấy mặt Lý Hiên, gương mặt thanh thuần bỗng ửng hồng, cả người cũng mềm oặt lại.
Trong ván thiên phú hút máu kia nàng đã từng gặp Lý Hiên.
Nhưng bây giờ. . .
Lý Hiên vừa mới tắm rửa xong!
Tóc ướt sũng, đối với nàng mà nói, cực kỳ có mị lực.
Lý Hiên căn bản không biết em gái này có có tính mê trai.
Hắn giặt xong quần áo liền lấy máy sấy sấy khô.
Quá trình này mất hơi nhiều thời gian.
"Đại lão, khăn tắm này, cẩn thận cảm lạnh."
Chỉ chốc lát sau, muội tử biết Lý Hiên mặc cả quần áo tắm, thế là lại đưa một chiếc khăn tắm vào.
Nàng dùng sức muốn thò đầu vào phòng tắm, đáng tiếc, Lý Hiên nhận khăn tắm xong liền đóng cửa phòng tắm lại.
Đóng cửa lại, phủ thêm khăn tắm.
Mùi hương thiếu nữ quanh quẩn lấy hắn.
. . .
Tần Song Song rất tiếc nuối.
Không thể nhìn thấy cảnh mà nàng muốn thấy!
Nàng cũng không có tiếp tục vào trò chơi.
Mà là ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, còn vui vẻ nghịch điện thoại. . .
Trên diễn đàn tổ chức luân hồi.
Thường xuyên xuất hiện các bài viết liên quan đến số 497, nàng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, dù sao vị đại lão có sức ảnh hưởng tới toàn thế giới này hiện tại đang ở cùng với nàng.
"Chỉ là không biết rõ rốt cuộc đại lão có thân phận gì?"
"Còn có, tại sao hắn lại xuất hiện ở phòng ta?"
"Chẳng lẽ. . ."
"Hắn phạm tội?"
"Có điều, chắc chắn hắn không phải tội phạm truy nã. Tội phạm truy nã kia mang số 1234, đại ca lại là số 497, không thể nào là cùng một người."
Tần Song Song cũng không phải không có đầu óc.
Nếu như Lý Hiên có thể là tội phạm truy nã, hiện tại nàng không thể ung dung như vậy.
Chính vào lúc này.
Một tin tức hiện lên trên điện thoại nàng:
【 Sáng nay, bệnh nhân tâm thần bị nhốt trong bệnh viện tâm thần Lục Đằng đã trốn đi. 】
【 Danh tính người bệnh: Lý Hiên! Giới tính nam! 】
【 Bệnh nhân kia vô cùng nguy hiểm, nếu nhìn thấy bệnh nhân kia, có thể gọi vào số * để cung cấp thông tin, thành phố S nhất định sẽ ban thưởng! 】
【 File đính kèm: Ảnh chụp bệnh nhân. 】
Bởi vì thành phố S là thành phố dưới đất khép kín!
Cho nên việc quản lý rất thuận tiện.
Số điện thoại của mỗi một người đều là danh tính thực, đồng thời có hệ thống tin tức công cộng hoàn thiện.
Mỗi khi xảy ra chuyện khẩn cấp là có thể thông báo thông tin cho mỗi người qua hệ thống tin tức công công.
Tần Song Song vô thức trượt một cái.
Sau đó nhìn thấy tấm hình kia.
"Hả?"
Nàng lập tức ngây người.
Bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Lục Đằng?
Lý Hiên?
"Thì ra đại lão tên là Lý Hiên."
"Có thể hắn là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần trốn ra?"
"Chả trách hắn nói có người muốn bắt hắn. . ."
Bên trong đôi mắt thanh thuần của Tần Song Song hiện lên vẻ suy nghĩ.
Muốn báo cáo hay không?
Rất nhanh nàng lắc đầu.
Đại lão cũng theo bệnh viện tâm thần trốn ra được!
Dù báo cáo thì có làm được cái gì?
Lỡ như đến lúc đó lại trốn ra, không phải đại lão sẽ tìm mình tính sổ sao?
Vậy thì nàng sẽ không chịu nổi mất.
Huống chi!
Bởi vì có Lý Hiên mà hiện tại nàng đã thu được hai lần hơn 100 điểm tích lũy sinh tồn, chuyện này rất có lợi đối với việc thăng cấp của nàng.