“Lần trước chúng ta diệt phi ở Thanh Sơn Trại...để lại rất nhiều 5 chiến mã và binh khí vẫn chưa mang về. Tuy có đại bà trông coi nhưng 9 để ở đó cũng không nên. Người cầm quân lệnh của ta dân mười hắc giáp
kỵ binh và hai mươi tạp binh hậu cần tới Thanh Sơn Trại mang ngựa và 8 binh khí về đi.”
Hàn Thác nói.
nhật ch
Tô Bằng gật đầu, nhận lấy binh phù điều lệnh ra doanh trại điều binh.
nhấbagai doctrine
Ba tiếng sau tại Thanh Sơn Trại.
Tô Bằng dẫn mười kỵ binhh Hắc Thuỷ Quân và hai mươi quân hậu cần đánh xe ngựa tới Thanh Sơn Trại.
Từ sau khi Tô Bằng gia nhập Hắc Thuỷ Quân, Hàn Thác cũng xin chiến công cho Tô Bằng vì hắn đã kịp thời thông báo quân tình, cộng với Hàn Thác đã thêm vào “tác chiến dũng mãnh”, Tô Bằng đã thành Ngũ trưởng, miễn cưỡng có thể thống lĩnh một nhóm nhân mã. Các hắc giáp kỵ sĩ kia cũng biết hắn là người của Hàn Thác, mà Hàn Thác sớm muộn gì cũng được thăng chức phó thống lĩnh, đương nhiên không ai làm khó hắn.
Khi tới Thanh Sơn Trại đà gần trưa, Tô Bằng nói chuyện với Hàn trại chủ một lúc, việc cùng bắt nội gián ấy ngày trước vẫn còn như mới xảy ra.
Khi nói chuyện cùng Hàn trại chủ trong đầu Tô Bằng bỗng lướt qua một việc, hắn nói với Hàn đại phụ:
“Hàn lão, không biết nhà của thợ rèn Tào ở Thanh Sơn Trại đã có ai chưa?”
“Vẫn chưa, trong Thanh Sơn Trại vốn đã có đủ chỗ ở rồi, nhà của hắn cũng không phải đặc biệt tốt, không ai định lấy nhà hắn. Hơn nữa mục đích của hắn còn không rõ ràng, tiềm phục ở Thanh Sơn Trại mười năm, nào ai dám ở nhà hắn?”
“Vậy à...”
Tô Bằng nghe thế gật đầu, nói:
“Hàn lão, giờ ta ở quận Giang Ninh cũng coi như có chỗ đứng, nhưng dù gì cũng là đi ra từ Thanh Sơn Trại, luôn cảm thấy cội rễ ở đây. Hay là thế này, nếu không ai cần thì ta dùng vàng mua căn nhà của thợ rèn Tào. Sau này nếu không được như ý ta trở về Thanh Sơn Trại vẫn còn chỗ trú chân.”
“Ha ha. Tô tiểu hữu khách khi quá rồi. Nếu đã có ý đó thì cần gì vàng? Chỗ đó lão phu nói một câu là được. Tô tiểu hữu đã cần thì tặng Tô tiểu hữu.”
Hàn đại phu cười lớn. Tô Bằng cũng không ra vẻ, cảm ơn Hàn đại phu. Căn nhà đó cũng không có giấy tờ gì, trực tiếp trở thành của Tô Bằng.
Tô Bằng nhìn sắc trời, hắn đăng nhập lúc chín giờ, vừa vào là Hàn Thác giao cho nhiệm vụ này. Thời gian hiện thực cũng giống thời gian trong trò chơi, giờ trong trò chơi cũng là buổi trưa rồi.
Tô Bằng gọi một đầu mục của hắc giáp kỵ binh tới, nói:
“Ngô huynh, giờ đã trưa rồi, chắc các huynh đệ đều đã đói. Chị bằng thế này, tiểu đệ mới, Lý đại thẩm ở nhà trọ Thanh Sơn Trại làm cơm rất ngon, mời các huynh đệ cùng ăn một bữa.”
| Cái này không hay lắm thì phải? Hàn tướng quân bảo chúng ta đi sớm về sớm.”
Đầu mục họ Ngô lưỡng lựu nói. Hắn cũng hơi đói rồi nên từ chối cũng không cương quyết lăm.
“Trời đánh tránh miếng ăn, có gì ta sẽ nói với Hàn tướng quân.”
Tô Bằng nói. Ngô đầu mục nghe thế cuối cùng cũng gật đầu. Tô Bằng là tâm phúc của Hàn Thác, hơn nữa lần này cũng không phải quân vụ khẩn cấp, mọi người cũng không muốn làm việc khi đang đói.
“Vậy cảm ơn hảo ý của Tô huynh đệ!”
Ngô đầu mục gật đầu xong gọi to:
“Các huynh đệ, Tô quân đầu mời cơm chúng ta!”
“Ồ, hay quá!”
Tất cả cùng hô lên.
Rất nhanh chóng quân sĩ đã tới chỗ ở kiêm nhà trọ của Lý đại thẩm. Trong phòng chỉ đủ chỗ cho mười kỵ binh, bên ngoài còn bày hai cái bàn lớn cho quân hậu cần.
“Các vị huynh đệ, hôm nay chúng ta chỉ ăn thịt, rượu thì đừng uống, dù sao vẫn còn phải làm quân vụ. Cần gì cứ tìm Lý đại thẩm. Ta còn chút việc riêng cần bàn với trại chủ, xin cáo từ trước.”
Tô Bằng đứng dậy nói, mọi người đáp lời. Hắc Thuỷ Quân đãi ngộ không tồi cũng chỉ là ăn bánh bao trắng thoải mái, thịt thì cách vài ngày
Ngạn mới được ăn. Bữa cơm này Tô Bằng cũng không tốn bao nhiêu nhưng mua chuộc được lòng người.
là Trần Bách Thành
- Nửa chừng bữa cơm cáo tội xong Tô Bằng một mình tới nhà của thợ 3 rèn Tào.
Trại dân Thanh Sơn Trại rất thuần phác, đêm ngủ không khoá cửa, nhà thợ rèn Tào không khoá, Tô Bằng cũng không vào, chỉ đứng ở sân nhắm mắt lại.
“Không phải ta đã nói với người rồi sao? Bảo các ngươi thông báo cho những đó ở Thanh Sơn Trại, bảo chúng nhanh mai phục gần đây, thấy ta ra tín hiệu là tối tấn công. Ta chọn được thời cơ sẽ mở cổng trại cho! Nhưng bọn Lăng Thiên Thanh Long Sơn sao sáng đã tới rồi?”
“Sao ta biết được? Ta cũng chỉ là phụ trách liên lạc, ai biết người Thanh Long Sơn nghĩ kiểu gì? Còn nữa, tin tình báo của người có chuẩn không? Thứ đó thực sự ở Thanh Sơn Trại?”
“Ta cảm giác có chút bất thường. Đến chín phần là ở Thanh Sơn Trại. Ta đã xác định thân phận hắn, tối nay nhất định phải đánh hạ Thanh Sơn Trại, nếu không hẳn chạy mất, thân phận thực sự của hắn là...”
Tô Bằng nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó hắn vô tình nghe được. Ngay cả giọng nói, hoàn cảnh lúc đó vẫn như mới đối với Tô Bằng.
“Giờ thì rõ rồi... kẻ mà Hứa Quốc Hán phải giám sát có lẽ chính là thợ rèn Tào...Lý do giám sát hắn là vì thân phận thật của tên họ Tào này là người khác... Phải nguỵ trang là vì một “thứ” nào đó.”
Tô Bằng nhớ lại các manh mối, tổ hợp phân tích lại chúng.
“Đây là những thông tin đã biết...điểm đáng để tìm hiểu sâu hơn chính là thân phận bản thân của họ Tào là gì? Có quang minh chính đại không? Nếu vậy tại sao hắn trốn trong Thanh Sơn Trại suốt mười năm? Là để tránh hoa sao? Hay là che giấu cái gì đấy?... Còn nữa, thứ mà chúng nói rốt cuộc thế nào?”
“Bắt đầu từ thứ mà chúng nói vậy. Rốt cuộc nó to hay nhỏ, trông như thế nào? Có tách rời được không? Là báu vật hay tội chứng? Chắc chắn có giá trị, là giá trị kinh tế hay giá trị nào khác?”.
Ban đầu Tô Bằng tưởng tượng thứ kia to bằng cái hòm sắt.
“Nếu to như vậy thì làm thế nào để mang vào Thanh Sơn Trại? Vận chuyển ban đêm sao? Không... như vậy thì với võ công của họ Tào cũng có thể bị bại lộ.. Vậy nó sẽ không to đến mức đó.”
Tô Bằng lại thay đổi một vài phán đoán, nhưng đều bị hắn tự phủ quyết.
“Thứ đó nói chung sẽ không quá lớn, có khả năng là khá nhỏ.. Vậy giờ nó đang ở đâu? Bị đưa đi rồi hay vẫn giấu trong Thanh Sơn Trại? Hoặc ở một nơi nào khác?”
Sau khi suy nghĩ một lượt về các manh mối, hắn loại bỏ khả năng giấu tại một nơi nào đó. Nếu thế thì họ Tào không cần phải trốn trong Thanh Sơn Trại lâu như vậy. Nếu nói là tránh hoa thì Thanh Sơn Trại không phải quá hẻo lánh, người tới người lui cũng không ít, có rất nhiều nơi tương tự, không cần phải ở Thanh Sơn Trại suốt mười năm. Hơn nữa rất có thể họ Tào đã thay đổi dung mạo và ngoại hình, như vậy thì càng không cần phải trốn tại một nơi hẻo lánh.
“Nhất định có liên quan tới địa duyên... Hoặc là một sự kiện gì đó, hoặc là thứ đó chỉ có tác dụng khi ở quanh Thanh Sơn Trại.”
Tô Bằng nghĩ bụng. Vậy thứ đó ở trên người hắn hay ở chỗ nào?”
Tô Bằng tiếp tục suy đoán, hắn coi mình là họ Tào để tưởng tượng.
“Nếu mình là hắn, có thứ quan trọng như vậy chắc chắn hoặc là mang bên người hoặc để ở nơi có thể thấy được. Nếu không thật sự sẽ không ngủ yên.”
Tô Bằng nghĩ, nhưng nhà họ Tào đã bị Hắc Thuỷ Quân lục soát rồi. Những người đó đều là dân chuyên nghiệp, một số nơi bí mật, bao gồm cả công cụ của họ Tào cũng đều bị tháo ra xem, không có gì lạ thường.
Tô Bằng nghĩ, lại nhắm mắt, tưởng tượng lại vài lần hắn tiếp xúc với tên họ Tào.
Lần đầu tiên là họ Tào phi dao chết một con rắn độc đồng thời dạy cho hắn Phi Đao Thuật.
Lần thứ hai là khi hắn có được con rối người gỗ, đến chỗ họ Tào thỉnh giáo, hắn bảo hắn từng học một số chiều quyền cước ở quận Giang Ninh...
Lần thứ ba...
Tô Bằng nhắm mắt nhớ lại, không chỉ là những ấn tượng đơn giản, mà hắn đều cố gắng nhớ lại những cảnh tượng khi hắn tiếp xúc với họ Tào, gống như phim vậy, rõ ràng tới từng chi tiết.
Tô Bằng rơi vào một cảnh giới huyền ảo...
Khoảng một tuần hương sau, Tô Bằng bỗng nhiên mở mắt, chậm rãi chuyển động tầm mắt rồi dừng lại ở một ngọn cây táo trong sân nhà...