Lần thứ nhất tại nhà họ Tào, hắn tưới nước cho cây táo.
Lần thứ hai hắn ngắt lá vàng trên cây táo. Lần thứ ba hắn nằm trên ghế nhìn cây táo uống rượu.
Lần thứ tư...
Những cảnh tượng ấy không ngừng lặp lại trong đầu Tô Bằng, tên họ Tào này chẳng có lý do gì để đặc biệt yêu thích cây táo. Nếu buộc phải có lý do thì...
Tô Bằng chậm rãi tiến lại gần cây táo. Nó không hẳn là quá cao, hơn nữa cũng không phải thật sự tươi tốt. Trên thân cây nổi lên ba cái mỏm kỳ lạ.
| Khẽ chạm vào cây táo Tô Bằng nghĩ, nếu mình là tên họ Tào, nếu thật sự giấu thứ đó gần cây táo...khả năng ở dưới đất không lớn lắm, giấu đồ dưới đất và dưới bất cứ thứ gì cũng như nhau, mà sự chú ý của họ Tào rõ ràng là ở trên thân cây.
Nghĩ rồi hắn khẽ sờ lên ba cái mỏm nhô ra trên thân cây...
Bụp! Bụp!
Tiếng chặt cây vang lên, Tô Bằng đã lấy công cụ trong nhà tên họ Tào, hắn dùng rìu chặt những mỏm nổi lên trên thân cây.
Hắn cuối cùng cũng chặt được một cái, bổ ra thì không thấy có gì bên trong. Giờ chuyển sang chặt cái thứ hai.
"Bụp bụp!"
Từng tiếng chặt cây vang lên, cái mỏm này cũng bị Tô Bằng bổ xuống khỏi cây táo khô.
Khi mỏm này rơi xuống thì trực giác của Tô Bằng cho thấy thứ kia có thể ở trong này.
Dùng rìu bổ xuống băm cái mỏm này ra, Tô Bằng bỗng cảm giác mình đã bổ phải thứ gì đó rất cứng.
Gỡ hết lớp gỗ đã nát vụn ra, Tô Bằng thấy bên trong là một thứ giống một miếng sắt màu đen.
“Chính là nó rồi!”
. Tô Bằng nghĩ bụng, lấy miếng sắt đó ra nhìn, chỉ thấy nó không to lắm, rộng khoảng ba xăng - ti - mét, dài bốn xăng - ti - mét, được làm từ kim loại màu đen, trọng lượng cũng là của kim loại, nhưng bề mặt lại có một lớp như hoa văn gỗ.
| Thấy những đường hoa văn này có chút quen, Tô Bằng nhìn lên thân cây táo mà mình mới bổ xuống, rất giống với hoa văn trên đó.
“Chất liệu của miếng sắt này rất đặc biệt, lại mọc vân gỗ...”
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, lật mặt kia lên nhìn thì thấy có bốn chữ được viết theo thể chữ Triện.
“Kim Mộc Thuỷ Hoả.”
Ở mặt trên miếng sắt đen này viết rõ ràng bốn chữ triện đó!
“Kim Mộc Thuỷ Hoả? Ngũ Hành sao?”
Tô Bằng nghĩ bụng, nhưng rồi lại phủ định, tấm sắt này không to lắm nhưng vẫn có thể thêm chữ Thổ, nhưng trên này chỉ có bốn chữ.
| Tô Bằng suy nghĩ ý nghĩa của bốn chữ này, nghĩ một lúc trong đầu bỗng loé linh quang.
| “Đợi đã...Kim, có thể là chỉ chất liệu của nó. Nó vốn giống như làm từ kim loại... Còn Mộc... tấm sắt này được đặt trong cây táo nên bị lây cả vẫn cây, giống như gỗ của kim loại chứ không phải được khắc lên. Nếu không thì không thể giống với vận cây như vậy được. Vậy thì Kim Mộc Thuỷ Hoả có phải nói trên tấm sắt này sau khi dung hợp bốn loại nguyên tố thì sẽ xảy ra việc gì đó?”
| Tô Bằng nghĩ bụng, rồi lập tức nghĩ ra, tên họ Tào để tấm sắt này trong thân cây táo chưa chắc là để cất giấu. Có lẽ hắn đã đoán ra hàm nghĩa của Mộc nên mới làm vậy.
“Rất có khả năng... Vây Hoa là gì? Là đốt trên lửa sao?”
Thật ra hắn không biến tên họ Tào mới chỉ nghiên cứu sơ bộ tấm thẻ này, vẫn chưa nghĩ tới mức của hắn. Tấm thẻ sắt này có ý nghĩa khác.
Nhưng Tô Bằng không biết, hắn đột nhiên có chút kiềm chế không được, nôn nóng muốn thử nghiệm, xem thử dùng lửa đốt thì sẽ thế nào.
Hắn đi vào nhà của gã họ Tào, nhà của họ Tào so với trong trại cũng coi như giàu có, không thiếu thứ gì. Tô Bằng tạo một đống lửa trước cửa nhà, dùng củi và than đốt lên, lấy một cái công cụ rèn lấy vải quấn lấy tay cầm rồi kẹp miếng sắt kia đặt vào lửa.
Dần dần hắn cũng phát hiện một vài thay đổi. Chỉ thấy miếng sắt dần đổi màu... không phải thành màu đỏ như bình thường mà là thành màu tím.
Tô Bằng nhận thấy được sau khi biến thành màu tím, bề mặt miếng a sắt xuất hiện đường vẫn hình lửa, và vẫn cây cũng không biến mất.
“Xem ra mình nghĩ đúng hướng rồi.”
Tô Bằng thấy thế mừng rỡ, tiếp tục thêm lửa.
Một lúc lâu sau, hắn thấy màu và vẫn trên đó không thay đổi nữa, hắn biết tác dụng của Hoả đã đạt được rồi.
“Còn lại là Thuỷ... Thuỷ cũng không có gì rắc rối, có thể chính là cho vào nước.”
Tô Bằng nghĩ, nhớ ra trong lu nước lớn trong phòng đầy nước. Dùng kẹp kẹp miếng sắt biến thành màu tím gần như trong suốt như ngọc này đi vào nhà.
Mở lu nước ra, Tô Bằng cho miếng sắt vào trong, lập tức hắn nhìn thấy sự khác thường.
Miếng sắt này không hề phát ra tiếng xèo xèo khi kim loại nóng gặp nước hay phát ra, thậm chí nó cũng không chìm xuống mà ngược lại nổi trên mặt nước.
Tô Bằng vô cùng kinh ngạc, mật độ của tấm sắt chắc chắn hơn nước, nhưng giờ đốt một lúc lại có thể nổi trên nước? Đây là thứ năng lượng
gi?
Hắn cũng thả kẹp ra, nhìn miếng sắt nổi trên mặt nước. Chỉ thấy nước trong lu giảm dần, nhưng trong lu có một thứ không phải hơi nước mà giống như ánh cực quang lan rộng.
Tô Bằng há hốc mồm, hắn chăm chú nhìn bên trong, chỉ thấy ánh sáng đó lan rộng dần, sau khi tràn qua lu thì không biến mất mà rơi xuống đất, trong không trung xuất hiện một màn sáng giống như trong rạp phim. Trên màn sáng là một nam nhân mặc cảm y, không nhìn rõ mặt mũi, tay cầm phi đao dường như đang dùng võ công gì đó.
Đồng thời bên cạnh người đó bắt đầu xuất hiện hàng nghìn con chữ viết theo thể chữ Lệ. Tô Bằng lập tức rơi vào một thứ cảm giác huyện diệu, giống như lần tham ngộ Da Cầu Quyền vậy.
“Bạn đang tham ngộ võ học Phong Vân Nhất Đao! Phong Vân Nhất Đạo là võ học đặc biệt, không cần kinh nghiệm võ đạo, yêu cầu ngộ tính: 14 điểm, yêu cầu cảm tri: 14 điểm. Bạn chưa thoả mãn yêu cầu. Không thể tìm hiểu...”
| Tô Bằng cảm nhận được tuy mình rõ ràng nhìn thấy người đàn ông nhỏ bằng 1/3 người bình thường trên màn sáng đang biểu diễn phương pháp phi đao, bên cạnh còn có một cuốn bí tịch tâm pháp thủ pháp, nhưng hắn lại không thể đọc được, nhìn xong cũng quên hết.
“Nhắc nhở, tín vật này chỉ có thể lưu trữ tin tức một lần. Sau ba phút sẽ tự động tiêu huỷ, tin vật sẽ trở thành tín vật bình thường.”.
| Tô Bằng nghe thấy tiếng nhắc nhở, hắn lại càng thêm cuống, khó khăn lắm mới tự gặp được một lần kỳ ngộ, lẽ nào lại cứ thế bỏ lỡ một cuốn bí tịch tuyệt thế võ học sao?
| Tô Bằng quyết tâm, bỗng thấy đồng tử hắn nở ra, ánh mắt không ngừng loé dị quang.
Đây...chính là kỹ năng đặc biệt của bản thân Tô Bằng, Ảnh Tượng Ký Ức!
Trong đầu Tô Bằng có một tổ mảng tổ chức giống như phần cứng sinh vật, bình thường có thể lưu trữ một số tài liệu văn tự, nhưng hắn rất ít khi dùng để ghi lại những gì hắn nhìn thấy, cùng lắm chỉ dùng để lấy một vài tư liệu ảnh.
Vì dùng kỹ năng đặc biệt này chưa chắc mỗi lần đều có tác dụng tốt nhưng đến 50% là khiến hắn như muốn vỡ đầu trong một tiếng.
Nhưng bây giờ gặp một lần kỳ ngộ ngay trước mắt Tô Bằng không thể để ý nhiều nữa.
Bên tai hắn vang lên tiếng nhắc nhở.
“Nhắc nhở...nhắc nhở... Sóng não của nhân vật thay đổi kỳ lạ...tăng kỹ năng chưa biết... kỹ năng chưa biết gọi là “Ký Ức”...Nhân vật thi triển kỹ năng Ký Ức, cưỡng ép ghi lại võ học đặc biệt Phong Vân Nhất Đạo... Phong Vân Nhất Đạo đã được ghi lại...”
Khi hồi phục ý thức Tô Bằng thấy mình vẫn ở trong nhà họ Tào, những cảnh tượng vừa rồi đã biến mất.
Xoa xoa đầu mình, cũng không thấy đau lắm, Tô Bằng thấy may mắn, dường như lần này hắn không bị tác dụng phụ.
Nhìn vào lu nước Tô Bằng kinh ngạc khi thấy toàn bộ nước đã biến mất. Miếng sắt đang nằm dưới đáy ly, vân gỗ và vẫn lửa đều đã biến mất, giờ nó chỉ giống một miếng sắt bình thường.
Tô Bằng đưa tay nhặt miếng sắt lên, lúc này mới nhớ ra cuốn bí tịch Phong Vân Nhất Đao. Ở
Hắn mở giao diện nhân vật, mở cột kỹ năng thì kinh ngạc khi phát hiện...