Một thứ giống như là mãng xà màu đỏ cuộn mình xông về phía Lương Úy, Lương Úy căn bản không có kịp phản ứng, đã bị cuộn trúng phần eo, nàng kinh hô một tiếng, đã bị mãng xà màu đỏ này quấn lấy lao về phía trong hồ sâu kia.
“Lương Úy!”
Thái Tuấn Hoa phản ứng không chậm, nhìn thấy Lương Úy bị lôi đi, hắn tay phải cầm kiếm đột nhiên một kiếm đâm vào trong vách đá bên người mình, bảo kiếm đâm lút hơn phân nửa thân kiếm, còn Thái Tuấn Hoa một tay nắm lấy bảo kiếm, ném cây đuốc trong tay trái đi, thân thể cũng nhào xuống hồ sâu, một phen tóm lấy tay Lương Úy vươn ra.
Tô Bằng lúc này cũng kịp phản ứng, hắn nhìn lại trong hồ sâu, chỉ thấy trong hồ sâu, ngủ lì bên dưới gần đá xanh, có một đôi mắt to lớn giống như đèn lồng.
Mà lúc này, Tô Bằng cũng nhìn rõ ràng, rốt cuộc cái gì quấn lấy Lương Úy.
Đó là một đầu lưỡi cực dài, cũng cực kỳ thô to...
Sau khi đầu lưỡi kia vươn ra, thậm chí dài hơn hai thước, gần như ba thước.
Đầu lưỡi này, chính là từ dưới nước phun lên, thứ đầu lưỡi kia phun ra, lúc này ở dưới nước không xa, thân thể gần như bồng bềnh trồi lên trên mặt nước.
Nhìn rõ ràng cái này, Tô Bằng lại không chần chờ, hắn đột nhiên tung người nhảy vào trong hồ sâu.
Tô Bằng cũng không phải là muốn lao vào trong hồ sâu dưới nước đánh chết con quái vật thè lưỡi này, chỉ thấy Tô Bằng lượn vòng trên không trung một chốc, đã rơi xuống một điểm trên mặt nước hồ sâu.
Giày Tô Bằng còn chưa chìm vào trong nước mười cm, đã dừng lại ở đó, theo Thái Tuấn Hoa thấy, Tô Bằng dường như đang đứng trên mặt nước.
Tô Bằng đương nhiên không có bản lãnh Lăng Ba Vi Bộ, hắn sở dĩ có thể đứng ở trên mặt nước, bởi vì nơi hắn đạp xuống, chính là chỗ cặp mắt dưới nước kia...
Hắn đứng trên đầu quái vật trong nước.
Tô Bằng đứng ở trên đầu quái vật ẩn dưới nước kia, chỉ cảm thấy thân thể quái vật này cực kỳ trắng nõn, không dễ dàng đứng vững, có điều vẫn không làm khó được Tô Bằng. Tô Bằng dưới chân sử dụng nội lực, khiến thân thể của mình đứng vững trên đỉnh đầu quái vật, sau đó cầm trong tay Vô Phong kiếm, một kiếm chém vào cái lưỡi khổng lồ đang quấn trên người Lương Úy.
Vô Phong kiếm tiếp xúc đến đầu lưỡi quái vật, xúc cảm truyền đến trên tay Tô Bằng cảm giác đầu lưỡi quái vật kia vô cùng vững chắc, Vô Phong kiếm của mình chém lên phía trên, có một loại cảm giác giống như chém vào lốp xe cao su đặc ruột, thứ màu đỏ kia, cảm giác không giống như là đầu lưỡi, ngược lại có chút giống như cao su cường độ cao.
Có điều trên Vô Phong kiếm Tô Bằng trút thêm nội lực, khiến cho Vô Phong kiếm vốn dĩ đã sắc bén bây giờ lại càng bén nhọn hơn không ít. Một kiếm này chém xuống dưới, mặc dù không chém đứt đầu lưỡi quái vật kia, nhưng cũng chém đứt một nửa.
Lập tức, chất lỏng không rõ nguồn gốc phun ra từ đầu lưỡi quái vật kia. Quái vật dưới nước phát ra âm thanh đau đớn giống như tiếng sấm rền, dường như cảm nhận được bị thương, cũng không kiên trì phải đem Lương Úy kéo xuống nước, đầu lưỡi của nó thả lỏng Lương Úy ra, đầu lưỡi một lần nữa rút về dưới nước.
Thái Tuấn Hoa lúc này trên tay gia tăng thêm chút khí lực, kéo Lương Úy trở lại trên đường mòn đá xanh, còn Tô Bằng lại dùng Vô Phong kiếm bất chợt đâm một đường xuống dưới chân mình.
Hơn phân nửa thân kiếm Vô Phong kiếm đều đâm vào trong nước, Tô Bằng cảm giác, một kiếm này của mình, dường như đâm rách đầu của quái vật kia. Vô Phong kiếm đâm vào đầu quái vật kia đại khái hơn mười centimet.
Nhất thời, trong nước dưới chân Tô Bằng, lập tức nổi lên bọt máu, quái vật kia giống như gào thét gầm một tiếng, bèn chui vào lại trong nước.
Tô Bằng trước tiên rút Vô Phong kiếm ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng tung mình, nhảy lên trên đường mòn đá xanh phía trên.
“Tề huynh! Ngươi không sao chứ?”
Thái Tuấn Hoa lúc này ôm Lương Úy có chút sợ hãi, nhìn Tô Bằng, hỏi.
“Không sao, có điều quái vật kia giống như sinh mệnh rất ngoan cường, một kiếm kia của ta không lấy được mạng của nó, đau một chốc vẫn có thể quay trở lại, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!”
Tô Bằng nói với Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa nghe thế, lập tức gật đầu, cũng không muốn nán lại nơi này phút nào, thi triển ra công phu cao nhất.
Chỉ thấy hắn tay phải cầm kiếm, tay trái đè vào vách đá, trên tay của hắn, không ngừng xuất hiện một loại khí kình, cổ kình khí này kết cấu đặc thù, giống như là giác hút, hút Thái Tuấn Hoa dính chặt lên trên vách đá, khiến hắn sẽ không trượt xuống khỏi tảng đá.
“Lương Úy, kéo ta!”
Thái Tuấn Hoa nói với Lương Úy sau lưng.
Lương Úy biết lão công mình có công phu này, cho nên rất yên tâm nắm chặt góc áo Thái Tuấn Hoa.
Tốc độ của Thái Tuấn Hoa càng nhanh lên, hắn cứ như vậy một tay cầm kiếm, một tay đặt trên vách đá, sau đó nhanh chóng theo đường mòn đi xuống.
Tô Bằng cho dù là khinh công, hay là trang bị mang dưới chân, đều tốt hơn Thái Tuấn Hoa, cho nên cũng không dùng cách giống như hắn, cũng có thể đuổi kịp tốc độ của hắn, cùng nhau đi lên phía trước, ba người tốc độ gia tăng nhanh chóng như vậy, rất nhanh đi tới phía sau rèm nước do thác nước tạo thành.
Phía sau rèm nước của thác nước, có một cửa vào cực lớn, nếu không phải từ đường mòn bên cạnh thác nước đi tới, căn bản sẽ không phát hiện cửa vào hang động của nơi này.
Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy đã tới nơi này, nhanh chóng đi vào trong hang động, Tô Bằng cũng đi theo nhảy vào trong.
“Cuối cùng tạm thời an toàn.”
Sau khi tiến vào huyệt động, Thái Tuấn Hoa thở phào nhẹ nhõm, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, nhìn về phía Lương Úy, chỉ thấy trên thắt lưng y phục sặc sỡ của Lương Úy, có chất nhầy có điểm giống nước mũi trong suốt.
Lương Úy cũng để ý đến cái này, trên mặt lộ ra chán ghét.
“Tề huynh, vừa rồi tập kích chúng ta, rốt cuộc là quái vật gì?”