Nhìn thấy dấu vết trên thắt lưng bị đầu lưỡi quấn quanh lưu lại của phu nhân mình, Thái Tuấn Hoa cũng nhíu chặt mày, hỏi Tô Bằng.
“Mặc dù ta cầm đuốc, nhưng nước trong hồ dường như cũng là màu xanh, không nhìn rõ lắm, nhưng cảm giác giống như là một con cóc khổng lồ.”
Tô Bằng nhớ lại một chút, nói với Thái Tuấn Hoa.
“Con cóc?”
Nghe Tô Bằng nói thế, Thái Tuấn Hoa lộ ra vẻ mặt tức cười.
Tô Bằng gật đầu, hắn vừa rồi cũng dựa vào cảm giác suy nghĩ, từ đầu lưỡi màu đỏ nhìn thấy, đến khoảng cách hai mắt và độ to nhỏ của phần đầu quái vật dưới nước kia, lại thêm cảm giác dưới chân Tô Bằng đạp lên đầu quái vật kia, mặc dù không có nhìn thấy tình hình, nhưng loáng thoáng có chút ấn tượng, giống như là một con cóc cực lớn.
“Thái huynh, ngươi cùng tôn phu nhân lần trước đến đây, không gặp phải thứ này sao?”
Nhìn Nhìn Thái Tuấn Hoa, Tô Bằng hỏi ngược lại hắn.
“Không, lần trước lúc tới nơi này, chúng ta cũng nghe được có không ít thanh âm kỳ lạ, nhưng không có đụng trúng quái vật này, có lẽ chúng ta tương đối khá là may mắn.”
Thái Tuấn Hoa lắc đầu, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, chau mày, nói.
“Thái huynh, chúng ta tiếp theo phải cẩn thận một chút, thứ này không thể nào là trên trời rớt xuống được, nói không chừng không chỉ có một con, có lẽ bên trong còn có những quái vật khác, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”
Thái Tuấn Hoa nghe thế cảm giác sâu sắc tán thành, gật đầu đồng ý.
Tô Bằng nhìn một chút, đuốc của Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, vừa rồi trong lúc bối rối đã rơi vào trong hồ sâu rồi, đuốc trên tay mình ngược lại vẫn nằm trên tay, không vứt bỏ.
Tô Bằng còn có hai cây đuốc dự phòng, Thái Tuấn Hoa cũng có một cây đuốc dự phòng, Tô Bằng từ phía sau tay nải lấy ra cây lấy lửa, đưa cho Thái Tuấn Hoa nói.
“Thái huynh, chúng ta thắp sáng hai cây đuốc, còn lại hai cây dự phòng, cùng đi qua sơn động này.”
Thái Tuấn Hoa gật đầu, tiếp nhận cây lấy lửa.
Lúc này, Tô Bằng nhìn bên trong hang động này, chỉ thấy hang động này vô cùng to lớn, có độ dốc cố định, dường như càng đi xuống dưới, hang động này càng rộng ra, còn có thể nhìn thấy không ít thạch nhũ.
Mơ hồ, Tô Bằng dường như còn nghe thấy, bên trong hang động, hình như có tiếng nước chảy, cũng không biết có phải tiếng vọng thác nước bên ngoài hay không.
“Hang động này bên trong đại khái năm trăm mét, sẽ đi vào một đoạn đứt gãy, bên trong có một con sông dưới lòng đất, chúng ta cần men theo con sông ngầm này đi xuống, mới có thể đến mục đích của chúng ta.”
Thái Tuấn Hoa nhìn thấy Tô Bằng giống như nghe thấy âm thanh gì, nói với Tô Bằng.
“Ồ? Làm sao qua sông? Hơn nữa sau khi chúng ta tìm được bí cảnh làm sao trở về?”
“Lần trước ta cùng Lương Úy đi đến nơi này, chặt không ít cây nhỏ ở bên ngoài, vận chuyển vào trong này từng lần một, dùng dây thừng tự mang theo buộc thành bè gỗ, lại làm thêm vài cái mái chèo, bè gỗ có thể chở được bốn năm người, chúng ta có thể sử dụng bè gỗ đi qua con sông ngầm này.”
“Còn phần trở về, cách thức cũng giống như vậy, kết cấu con sông ngầm này vô cùng quái dị, chúng ta thấy, địa phương sông ngầm kia rõ ràng là chảy xuống, chúng ta có thể xuôi dòng đi xuống, đến bí cảnh, địa phương của bí cảnh, còn có một con sông ngầm, là từ bí cảnh trở về, nơi cần đến cũng là bên trong một hang động, chỉ là càng sâu hơn thôi, một lát ngươi có thể nhìn thấy chỗ đó, chúng ta từ dòng chảy nơi đó chảy ngược lại, còn có thể xuôi dòng trở về, sau đó bò lên một khoảng, có thể lần nữa trở lại hang động này.”
“Lần đó, ta cùng Lương Úy chính là từ mạch nước kia trở về, sau đó đem bè gỗ, khiêng đến dòng nước phía trước bí cảnh.”
Thái Tuấn Hoa giải thích cho Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế gật đầu, nơi này quả nhiên hoàn cảnh hết sức phức tạp, bí cảnh kia đi cũng khó khăn như vậy, thật không hổ là bí cảnh.
Có điều, nếu đã biết cách đi đến, Tô Bằng cũng không chậm trễ, cùng Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, đi đến tìm kiếm bè gỗ lần trước bọn họ để lại ở nơi này.
Ba người đi được bảy tám trăm mét, đi tới một nơi.
Tô Bằng đến nơi này, quan sát bốn phía, lại phát hiện tự nhiên quả là bàn tay sắc sảo điêu luyện, có thể tạo nên bất kỳ kỳ tích nào.
Chỉ thấy địa phương bọn người Tô Bằng đi vào, nước ngầm không biết từ nơi nào, không ngừng chảy vào trong hang động thâm sâu.
Địa phương những dòng chảy kia, là một con sông ngầm, con sông này rộng mười bảy mười tám mét, nước chảy rất siết, chảy vào chỗ càng sâu trong hang động.
Bên cạnh con sông ngầm này, có một vách núi dưới lòng đất, giống như vực sâu không đáy, nhìn không thấy đáy bên dưới.
Có điều nghiêng tai lắng nghe, trong vực sâu thăm thẳm kia, dường như cũng có tiếng nước chảy.
Hơn nữa, vực sâu này cũng không phải không thể thăm dò, bên dưới vực sâu, trên vách đá chung quanh có vết tích hình xoắn ốc cực lớn, có thể để người đi lại, thậm chí một đường đi xuống vực sâu,
Nếu không phải thông lộ giống như hình xoắn ốc này thoạt nhìn hoàn toàn do thiên nhiên tạo ra, Tô Bằng thậm chí hoài nghi, những thứ này có phải dùng sức người mở lối hay không.
Ở nơi này, Thái Tuấn Hoa tìm kiếm một phen, quả thật tìm được một chiếc bè gỗ hắn để lại...