Nhưng chẳng ai coi chuyện này là thật sự, chỉ cho rằng đó là lời nói khi tức giận.
Đây chính là một kẻ chuyên làm điều gian ác, ma quỷ!
Ai sẽ ngu ngốc mà kết hôn với anh ta?
Sự ngạc nhiên loé lên trong mắt Bạc Đình, và ngay sau đó anh liền trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng và hung bạo.
Triệu Sơn Hà còn tưởng nói gì đó nữa, nhưng đã bị Triệu Thiết Cương kéo đi.
Ác bá nhưng không dễ chọc!
**[Ác bá: kẻ chuyên làm điều gian ác, bắt nạt]
Sau khi người đi rồi, Thẩm Kiều Kiều cố ý lớn tiếng hỏi: “Chị, thật kì lạ, chị làm sao mà quen biết với Bạc Đình? Anh ấy vì sao lại cứu chị?”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, một nhóm người toàn là các chú và dì đã nhìn Thẩm Thanh Ca với ánh mắt dò xét.
Đúng vậy, làm sao mà ác bá Bạc Đình có thể có như vậy ý tốt cứu Thẩm Thanh Ca?
Hai người sẽ không có cái gì với nhau đi?
Chỉ thấy Bạc Đình tiến lên, trêu chọc mà đẩy vai Thẩm Kiều Kiều, “Tôi không có hứng thú với chị của cô, như thế nào? Cô ghen tị với cô ấy?”
“Lưu manh!” Thẩm kiều kiều sợ tới mức mặt mũi tái nhợt.
Nói xong Bạc Đình quay người cùng anh em rời đi.
Trong lòng Thẩm Thanh Ca một mảnh mềm mại, Bạc Đình sợ ảnh hưởng đến thanh danh của cô, cô biết điều đó.
Nhưng chỉ cần là anh, cô liền không quan tâm!
Mấy dì ở bên cạnh tặc lưỡi nói, “Nguyên lai Thẩm Kiều Kiều mới thích ác bá! Thảo nào vừa rồi vẫn luôn nói Thanh Ca thích lưu manh.”
“Thanh Ca thật là xui xẻo, gặp phải cái gia đình này!”
Thẩm Kiều Kiều từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ chịu uỷ khuất như thế này, nhất thời không chịu nổi.
Cô nhặt lên cây chổi mà Thẩm Thanh Ca ném trên đất, lao về phía một người dì, “Sao dì dám nói ta như vậy!”
Trước khi cây chổi rơi trúng người dì đó, một người đàn ông cao to, ngăm đen đã dùng một tay giật lấy cây chổi.
“Cô dám đánh mẹ của tôi! Mau đi xin lỗi mẹ tôi ngay!” Tần Thiết Ngưu cau mày nói.
“Anh là ai mà bắt tôi nói xin lỗi, anh xứng sao?” Thẩm Kiều Kiều căng thẳng thân mình dùng sức đoạt lại cây chổi.
Răng rắc ——
Các nút trên cổ áo của cô đã bị bung ra, để lộ ra cái yếm màu xanh lam!
“A ——” Thẩm Kiều Kiều che lại ngực, đá Tần Thiết Ngưu hạ thân, khóc lóc chạy về nhà.
“Ừm……” Tần Thiết Ngưu che lại hạ thân.
Dì Tần đỡ con trai hùng hùng hổ hổ trở về nhà.
Mặt khác mấy dì an ủi Thẩm Thanh Ca vài câu, sau đó bắt đầu nói về Thẩm Kiều Kiều, nói cô ta thích ác bá, mà tức giận vì xấu hổ……
Sau khi đám đông giải tán, Thẩm Thanh Ca chạy chậm đến một con hẻm hẻo lánh.
“Bạc Đình, cảm ơn anh.” Cô chân thành nói.
Giây tiếp theo, Bạc Đình dùng một tay đỡ mặt cô và đẩy cô vào góc.
Anh có khuôn mặt trắng trẻo và đẹp trai, có một đôi mắt đào hoa và hốc mắt sâu, đôi lông mày cao và lông mi dài, rơi xuống một bóng ma, khiến anh trông có vẻ hung dữ.
“Anh Đình! Hôn một cái!”
“Này! Anh Đình có phải hay không xấu hổ!” Một người em trai ồn ào nói.
“Xấu hổ cái đầu mày!”
“Anh Đình, anh có hôn hay không vậy? Có phải hay không anh thấy phụ nữ chân anh lại mềm?” Người em trai đáng khinh cười.
Bạc Đình bị nói đến mức không xuống được đài, đành phải cúi đầu xuống, Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ thở dài.
Đời trước cô hiểu lầm Bạc Đình là một tên lưu manh chuyên chiếm tiện nghi người khác, này có thể trách cô sao?
Anh ấy thật bốc đồng!
Khi môi anh cách môi cô còn một ngón tay Bạc Đình dừng lại, “Anh hôn em!”
“Miệng phụ nữ có mùi gì vậy? Anh Đình!” Người em trai đặt câu hỏi.
“……”
Bạc Đình đang nghĩ cách làm như thế nào trả lời, thì Thẩm Thanh Ca thò cổ lên, đôi môi hồng của cô áp vào môi anh, khiến chúng vừa khít một cách hoàn hảo.
“Tôi……” Thảo.
**[Thảo: theo mình được biết thì là cỏ hoặc lo lắng không yên. Nên khúc này mình chịu không biết dịch sao cả ]
Bạc Đình bị doạ liên tục lùi lại phía sau, lỗ tai đỏ bừng, anh che môi, “Thẩm Thanh Ca, cô, cô đang làm gì vậy?”
“Nếu anh đã hôn tôi, anh phải đến nhà tôi cầu hôn, biết không?” Thẩm Thanh Ca không nhanh không chậm mà lấy mu bàn tay lau miệng.
Người em trai bị dọa choáng váng, nữ nhân này thật là bưu hãn!
“Anh Đình……”
“……” Bạc Đình bỏ chạy đi, người em trai đuổi theo phía sau.
Thẩm Thanh Ca nhìn theo bóng lưng của Bạc Đình, mà mỉm cười đầy xúc động.