Chương 4: Thẩm Kiều Kiều chỉ đáng giá một khối tiền
Thẩm Thanh Ca mệt mỏi đến mức sau khi về đến nhà, cô đi thẳng vào căn phòng rách nát và ẩm thấp của mình.
Bên trong có một chiếc giường gỗ đã mục nát, còn lại là củi, cuốc và các đồ lặt vặt khác.
Vừa rồi cô bị người lấy đá đập vào đầu rất mạnh, da đầu đều bị rách ra, hiện tại vẫn còn đang chảy máu.
Nếu là có thuốc hoặc thứ gì đó để máu ngừng chảy thì tốt rồi!
Nhiễm trùng uốn ván có thể sẽ gây ra mạng người!
Trước khi trọng sinh, cô đã nỗ lực rất nhiều để trở thành một người giáo viên, vì vậy cô vẫn hiểu một số cách sinh hoạt bình thường trong cuộc sống.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, lại lần nữa mở mắt ra cô lại bị kinh sợ!
Cô cư nhiên đang ở trong một trung tâm mua sắm lớn.
Đó là cửa hàng bách hóa ở thế kỷ 21 mà cô thường đến ở kiếp trước.
Tầng 1 là siêu thị cùng phòng khám, tầng 2 là trang sức và mỹ phẩm, tầng 3 là quần áo……
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của mình, Thẩm Thanh Ca thầm nghĩ, này chẳng lẽ chính là không gian?!
Có không gian! Liền tương đương với có tiền!
Thật tốt quá!
Chẳng mấy chốc, cô liền có tiền để xây ngôi nhà, sau đó cô liền quang minh chính đại mà ra ngoài sống!
Cô vui vẻ đi vào phòng khám trong không gian, trong phòng khám có đủ mọi thứ, thuốc tiêm uốn ván tự động xuất hiện trên quầy.
Cầm povidone, thuốc tiêm và những thứ khác, Thẩm Thanh Ca nhắm mắt lại và nói thầm rời đi.
Lại mở mắt ra, quả nhiên cô lại ở trong căn phòng vừa cũ nát, vừa chật chội.
Cô băng bó lại vết thương, tự tiêm cho mình, sau đó lấy nước lau khô vết máu trên mặt.
Cuối cùng cô đem những loại thuốc cô vừa dùng thu hồi vào không gian.
Đột nhiên, cánh cửa bị hỏng của phòng chứa củi bị gõ vang, “Thẩm Thanh Ca, mau ra ngoài đây cho tao!”
Thẩm Thanh Ca không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến nhà chính.
“Cha mẹ.”
Không một ai đang ngồi ở đây vui mừng khi cổ họng của cô được chữa khỏi.
Trên thực tế Thẩm Thắng Lợi và Lý Phượng Chi vừa rồi đều ở nhà, nhưng họ cảm thấy mất mặt, và không muốn ra ngoài cứu giúp Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Kiều Kiều nắm lấy cổ áo bị mở ra, khóc trên đùi của Lý Phượng Chi, “Cha mẹ, con chỉ muốn giúp đỡ chị của con, nhưng chị ấy đã trêu chọc ác bá còn để ác bá đùa giỡn con! Con lúc nãy mới cùng người đánh nhau……”
“Thẩm Thắng Lợi, ông nhìn xem Thẩm Thanh Ca, chính mình gây ra chuyện như vậy, còn liên lụy đến Kiều Kiều.” Lý Phượng Chi vẻ mặt tức giận.
“Cha, con là bị oan uổng, con vừa rồi đều nói rõ ràng. Nhưng vừa rồi em ấy chủ động đi tới hỏi Bạc Đình…… Cho nên bên ngoài người ta mới nói em ấy thích ác bá đâu.” Thẩm Thanh Ca giả ngu.
“Chị, chị đang trách em sao?” Thẩm Kiều Kiều trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cái này người câm trước kia chưa bao giờ miệng như vậy lanh lẹ!
Thẩm Thắng Lợi đập bàn, “Kiều Kiều, quần áo của con đều bị mở ra, còn có mặt mũi mà nói! Mau trở về phòng của con đi!”
Thẩm Kiều Kiều tức giận mà khóc lóc chạy về phòng.
Điều này làm cho Lý Phượng Chi nhăn lại mũi, bà vừa định nói chuyện……
“Thanh Ca, con về phòng nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thắng Lợi rất quan tâm đến thể diện, sợ Thẩm Thanh Ca ở bên ngoài nói bậy bạ nên không dám vô cớ tìm phiền phức.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phanh phanh phanh ——
Tiếng gõ cửa đánh thức cả nhà họ Thẩm.
“Mở cửa! Con khốn kia, mày tưởng quên đi chuyện đá bị thương con trai tao? Cút ra đây cho tao!” Dì Tần dẫn theo Tần Thiết Ngưu đứng ở cửa.
Ngay lập tức, Thẩm Kiều Kiều sợ đến mức nước mắt đều sắp chảy ra, cô vội vàng trốn sau lưng Lý Phượng Chi.
“Đi lấy một chén gạo ra đây.” Lý Phượng Chi suy nghĩ một hồi lâu mới đau lòng nói.
Thẩm Thanh Ca cười thầm, cô nhàn nhã mở cửa trong miệng còn ngậm một quả dưa chuột.
Hai mẹ con nhà họ Tần xông vào, dì Tần mắng to: “Lý Phượng Chi, con gái của bà đánh con trai tôi không muốn nhận lỗi đúng không?”
“Kiều Kiều chỉ là chạm nhẹ vào một chút, cùng Thiết Ngưu đùa giỡn đâu.” Lý Phượng Chi kìm nén tính tình.
“Đùa giỡn sao? Thiết Ngưu đau cả đêm! Không muốn bồi thường tiền liền muốn quên sao?” Vừa nói dì Tần vừa dời một cái ghế dài ngồi ở trước cửa.
Một bộ không trả tiền liền không rời đi tư thế.
Lý Phượng Chi mím môi, nhận lấy chén gạo từ trong tay Thẩm Kiều Kiều, sau đó lấy từ trong túi ra một khối tiền.
“Như vậy được rồi đi?” Bà đưa đi qua.
Nhìn thấy một chén gạo, cùng một khối tiền, dì Tần cười lạnh.
Thẩm Thắng Lợi chính là lái máy kéo!
Không bao gồm phiếu thực phẩm và những thứ linh tinh khác, ông ta có ít nhất 30 khối tiền lương một tháng.
“Bà là con gà mẹ đen đủi! Đây là muốn đuổi kẻ ăn mày sao? Mọi người mau tới xem, Thẩm Kiều Kiều chỉ đáng giá một khối tiền!” Dì Tần hướng về phía ngoài cửa hét lớn.