Lâm Tiếu khó hiểu mà nhìn anh trai, đúng vậy, nước chè uống ngon mà, uống nước chè bên trong đồ hộp là ngon nhất rồi, đương nhiên Kiện Lực Bảo cũng không kém.
Thịt thăn xào giấm đường, nấm mèo xào thịt và thịt heo thái sợi xào là ba món mẹ không làm trong nhà, nhưng đều là những món rất hợp ăn với cơm.
Lâm Tiếu bụng đói kêu vang không biết từ khi nào đã ăn rất nhiều, nâng bụng nhỏ đi ra khỏi cửa nhà ăn.
Dưới ánh đèn màu vàng, Lâm Dược Phi nhẹ giọng nói chuyện cùng Lữ Tú Anh, anh nói: "Mẹ, không có thứ gì là đã hình thành thì không thay đổi, quốc gia chúng ta đang thay đổi rất thần tốc, khỏi cần phải nói, mẹ xem bây giờ giá hàng đã leo thang ghê gớm. Giá đồ ăn trong phòng ăn đã sắp tăng gấp đôi rồi, cái gì cũng đang từ từ cao lên.”
Giá đồ ăn trước kia của nhà ăn Lâm Dược Phi đã sớm không nhớ rõ, giá đồ ăn gấp đôi là anh vừa nghe người khác nói, nhưng mà anh nhớ kỹ kiếp trước, cuối những năm tám mươi, đầu thập niên chín mươi có hai lần lạm phát nghiêm trọng.
Cuối những năm tám mươi, vợ chồng công nhân viên chỉ tiền lương một người hơn một trăm, cuộc sống trong nhà đã cực kỳ giàu có. Nhưng khi đến đầu thập niên chín mươi, tiền lương tăng tới hơn ba trăm, tiền lương hai người sáu bảy trăm tệ nhưng cuộc sống trong nhà thì lại căng thẳng.
Lâm Dược Phi nhớ là đầu thập niên chín mươi đã bốn, năm trăm, tiền lương công nhân xưởng dệt bông tăng thêm năm mươi tệ hàng năm nhưng vẫn cách xa không đuổi kịp tốc độ giá hàng tăng lên.
Người người đều phàn nàn giá hàng bên ngoài tăng nhanh, chỉ số hạnh phúc của gia đình công nhân đã từ thời điểm này hạ xuống thấp.
Lúc này lạm phát vòng thứ nhất đã bắt đầu rồi, mọi người đã kẹt trong đó nhưng có điều đại đa số mọi người cho rằng sẽ nhanh chóng đình chỉ.
"Đã tăng nhiều như vậy, dù thế nào cũng nên ngừng rồi."
Nhưng mà Lâm Dược Phi biết rõ, đây chỉ là khởi đầu.
Kiếp trước, mấy năm này mẹ sống như thế nào?
Lâm Dược Phi nỗ lực nhớ lại nhưng không nhớ ra được tí nào. Chỉ nhớ rõ Lữ Tú Anh muốn lấy tiền lương của anh, anh không muốn giao tiền lương cho Lữ Tú Anh, hai người ầm ĩ rất nhiều lần vì chuyện này.
Cuối cùng, Lâm Dược Phi giao một nửa tiền lương, mình giữ lại một nửa.
"Mẹ, về sau tiền lương con kiếm đều giao cho mẹ." Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh nói: "Mẹ đây không ham tiền lương của con."
"Mẹ chỉ muốn anh của con sống bình an." Lữ Tú Anh nằm ở trên giường, đong đưa quạt hương bồ.
Hôm nay mẹ và anh cãi nhau, Lâm Tiếu đã căng thẳng rất lâu, sức lực tinh thần tiêu hao quá nhiều, buổi tối lại ăn quá no, nằm dài trên giường, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
"Dạ." Lâm Tiếu trong cơn bối rối giãy giụa nói chuyện phiếm cùng mẹ, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
Lữ Tú Anh cũng không quan tâm lời đáp lại của Lâm Tiếu. Thật ra bà không phải nói với Lâm Tiếu, là nói với bản thân.
"Tiền lương cao nào dễ như vậy đã kiếm được hai nghìn đồng, lần này ông chủ đó chịu trả lại một trăm nghìn đồng cho anh con là nhờ vận khí tốt, trùng hợp đòi được khoản nợ đó về.”
Làm việc tại công ty tư nhân, làm không tốt bất cứ lúc nào ông chủ cũng sẽ cho con cuốn gói đi.
Chuyện như đòi nợ, Lữ Tú Anh tuyệt đối không muốn để Lâm Dược Phi dính líu. Người trong nhà mình nhà nhà biết rõ, Lâm Dược Phi vốn không phải là đứa bé ngoan, trời sinh đã có tinh thần không sợ trời không sợ đất. Nói là đòi nợ văn minh nhưng nếu như một ngày nào đó giận quá mất khôn.
"Còn có vụ học lái xe, lái xe là kiếm tiền nhưng mà cũng nguy hiểm."
Chạy vận chuyển vô cùng vất vả, xe lớn thì phải chạy mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi, mệt nhọc nhắm mắt lại thì chính là tai nạn xe cộ.
Chạy xe taxi, tin tức tài xế xe taxi bị người ta cướp bóc hàng năm đều nghe nói vài lần. Trong xe tài xế xe taxi nhiều tiền mặt như vậy, người xấu nói một nơi vắng vẻ, sau khi lái xe tới thì cướp xe cướp tiền.
“Mẹ, chi bằng mẹ đến công ty đó làm đi. Công ty đó cho anh một tháng là một nghìn đồng thì cho mẹ sẽ là một tháng mười lần một nghìn đồng, một trăm lần một nghìn đồng.”
Nếu như ngay cả anh trai còn có được tiền lương cao như thế, mẹ nhất định có thể kiếm được tiền lương gấp mười, gấp trăm lần.
Tại trong lòng Lâm Tiếu, người mẹ thông minh không chỉ tài giỏi gấp mười, gấp trăm lần người anh ngốc của mình.
Lữ Tú Anh nghe thấy lời Lâm Tiếu nói, không nhịn cười được.
"Anh của con tài giỏi, mẹ không làm được."
Anh trai con có thể lái xe, còn có thể đòi nợ.
Lữ Tú Anh vừa dứt lời, đột nhiên thẫn người ra.
Có lẽ Lâm Dược Phi không có kém cỏi như bà nghĩ, có lẽ để Lâm Dược Phi đi ra ngoài lưu lạc một thời gian thì thật sự có thể có một kết quả tốt.