Lữ Tú Anh ôm trong lòng một hi vọng mong manh, mong sẽ thuyết phục được Lâm Dược Phi làm việc trong xưởng dệt bông trước ngày nhận việc. Nhưng mà ngày hôm sau, Lâm Dược Phi đã đến xưởng để giải thích rõ tình hình với lãnh đạo xưởng, cắt đứt hoàn toàn cơ hội làm việc trong xưởng dệt bông.
“Mẹ em và anh đang chiến tranh lạnh.” Lâm Tiếu vừa nói vừa giúp chị Tiểu Mai “chiên cơm”.
Chị Tiểu Mai hỏi: “Vậy mẹ em còn nấu cơm cho em ăn không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Nấu chứ, mẹ nấu cơm cho em ăn, nhưng không nấu cho anh ăn.”
Chị Tiểu Mai an ủi Lâm Tiếu: “Vậy chuyện không liên quan gì đến em.”
Lâm Tiếu gật đầu, mẹ và anh cô đầu tiên là cãi nhau, sau đó là chiến tranh lạnh, cô đã quen với quá trình này.
“Nhưng lần này có hơi khác.” Lâm Tiếu nói.
“Có gì khác?” Chị Tiểu Mai hỏi.
Lâm Tiếu nghiêm mặt suy nghĩ một lúc lâu, đưa ra kết luận: “Hình như anh em mặt dày hơn.”
Trước đây mỗi lần chiến tranh lạnh, mẹ phớt lờ anh, anh cũng không thèm để ý mẹ. Nhưng chiến tranh lạnh lần này, mẹ không để ý tới anh, anh giống như con ếch trong cái ao ở quê, kêu oa oa bên tai mẹ.
Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay, đếm sự khác biệt của chiến tranh lạnh lần này với các cuộc chiến tranh lạnh trước đó.
Lúc trước chiến tranh lạnh, mẹ không giặt quần áo của anh, quần áo bẩn và tất thối của anh chất đống trong phòng. Lần này, mẹ không giặt quần áo của anh, anh tự giặt quần áo thơm ngào ngạt, còn đem quần áo của mẹ thay ra cũng giặt sạch.
Khi Lữ Tú Anh thấy một dãy quần áo đang phơi trên ban công, bà bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy đến, quên mất đang chiến tranh lạnh, la lớn: “Con đừng giặt hư quần áo của mẹ.”
Lữ Tú Anh lần lượt kiểm tra từng bộ quần áo, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc. Không bị rách hay biến dạng, từng bộ quần áo đều được giũ phẳng phiu mới treo lên, không có một nếp nhăn, khó giặt sạch nhất là cổ áo và cổ tay áo cũng đều sạch sẽ.
Chiến tranh lạnh lúc trước, mẹ sẽ không nấu cơm cho anh ăn, anh sẽ ra ngoài kiếm bạn ăn cơm. Lần này, mẹ vẫn chỉ nấu hai phần cơm cho mình và Lâm Tiếu, nhưng anh lại đến giành đồ ăn.
Mỗi bữa cơm anh đều về nhà ăn, anh sẽ mang thức ăn nấu sẵn ở bên ngoài về nào là vịt nướng da vàng giòn, gà tơ chiên giòn, bò sốt tương đậm đà.
Một đĩa thịt thịnh soạn được đặt trên bàn, Lữ Tú Anh nấu đồ ăn hai phần cho hai người đã trở thành bữa ăn cho ba người.
Lâm Dược Phi xé một cái đùi gà đưa cho Lâm Tiếu.
“Oa!” Lâm Tiếu ngạc nhiên cầm lấy, cô thích nhất là đùi gà rán.
Da gà bên ngoài vàng giòn, bên trong đùi gà thịt rất mềm, nơi bị xé ra bốc lên hơi nóng, nước sốt chảy xuống, Lâm Tiếu vội vàng đưa miệng tới hút sạch nước sốt thơm ngon.
Lại ngẩng đầu lên, Lâm Tiếu nhìn thấy ánh mắt phức tạp của mẹ, trong lòng cảm thấy hỏng bét, cô quên mất mẹ và anh đang chiến tranh lạnh. Cô chắc chắn là đứng về phe của mẹ, cho nên anh đưa đùi gà cô không thể ăn được.
Lâm Tiếu vội vàng trả đùi gà lại cho anh, anh ghét bỏ đẩy về lại: “Em đã liếm rồi.”
Lâm Tiếu: “Em không liếm, em chỉ hít có một hơi.”
Lữ Tú Anh: người bị bệnh thích sạch sẽ nhất: không nhìn nổi: “Tiếu Tiếu, ăn hết đùi gà đi.”
Mẹ đồng ý, Lâm Tiếu lập tức vứt bỏ gánh nặng tâm lý, vui vẻ ăn đùi gà.
Lâm Dược Phi gắp một chiếc đùi gà khác đặt vào trong chén của mẹ, sau đó rất tự nhiên lấy cho mình một phần cháo và thức ăn vốn đã nấu cho hai người.
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi, không nói gì. Lâm Tiếu ăn đùi gà rán do anh mang về, Lữ Tú Anh không thể nói không cho Lâm Dược Phi ăn cơm.
Lần đầu tiên những ngày chiến tranh của mẹ và anh trở thành thời gian vui vẻ của Lâm Tiếu. Mỗi ngày ăn cơm tối đều có thịt thơm ngào ngạt ăn.
Lâm Tiếu vui vẻ trải qua một tuần lễ như thế. Trên bàn ăn tối, Lữ Tú Anh thở dài: “Được rồi, tiền kiếm được cũng không thể tiêu xài như thế, mỗi ngày đều mua đồ ăn nấu sẵn bên ngoài.”
“Hơn nữa, thời tiết bây giờ nóng như vậy, không biết đồ ăn bên ngoài có sạch sẽ không, bên ngoài sợ bọn họ nấu đồ ăn hư thối, bỏ nhiều muối.”
Lâm Dược Phi lập tức nghe lời mẹ nói: “Thức ăn bên ngoài nhiều như thế, nhưng thức ăn ở nhà nấu vẫn là ngon nhất.”
Lâm Tiếu nhìn mẹ rồi lại nhìn anh: “A, sao hai người làm hòa với nhau nhanh vậy?”
Cô còn chưa có ăn đủ.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi, một trái một phải đồng thời đánh Lâm Tiếu một cái muốn vỡ sọ.
Lâm Tiếu hai tay ôm đầu, đau đến nước mắt giàn giụa.
Mẹ và anh thật quá đáng. Lúc hai người chiến tranh lạnh, có việc gì đều sai cô ở giữa truyền lời, chân nhỏ của cô muốn nhũn ra. Bây giờ giảng hòa rồi liền qua cầu rút ván, ngược đãi đại công thần như cô.