“Không thành vấn đề, tôi rất bội phục sự can đảm của cậu! Nguyện vì lớp trưởng vào dầu sôi lửa bỏng, cheers!”
Lâm Tư Tề mỉm cười tinh tế giơ ly soda của mình cụng với Trần Giang Hà, một lời nói rất nghịch ngợm.
Hai người bên này đang trò chuyện, bạn cùng phòng ở 414 lại cùng nhau ăn ý ngồi ở phía xa, vừa ăn cơm vịt quay, cừa nhỏ giọng thảo luận.
“Lưu ca, anh thấy Lâm Tư Tề như thế nào?”
Tôn Thiên nhỏ giọng hỏi.
Lưu Đống Lương suy nghĩ một hồi, rất nghiêm túc trả lời: “Kiểu hấp dẫn, càng nhìn càng thú vị.”
“Tôi muốn theo đuổi cô ấy.” Tôn Thiên nói thẳng không kiêng kỵ.
“Cậu tỉnh lại đi.” Lưu Đống Lương lắc đầu, thẳng thừng nói với Tôn Thiên: “Một cô gái như cô ấy, cậu không thể kiểm soát.”
“Mọi người đều có bộ não giống nhau, một động vật cao cấp có hai tay và hai chân, tại sao tôi không thể kiểm soát được.” Tôn Thiên không phục câu trả lời, trong lòng lại có chút như đưa đám.
Một bên Vương Viễn Bằng cười tiếp lời: “Lưu ca, vậy tôi thì sao, anh cảm thấy tôi có thể theo đuổi cô ấy hay không?”
“Cậu cũng không được.” Lưu Đống Lương mặt không thay đổi trả lời.
“Tôi cũng không được, vậy người nào mới có thể được?” Vương Viễn Bằng xem thường, sự tự tin mạnh mẽ trong lời nói.
Đàn ông mà, thì phải dũng cảm leo lên đỉnh cao, trong số những cô gái anh ta hẹn hò, A/B/C đều có, duy chỉ không có 36D.
“Lão Tứ, người anh em đây không phải đả kích cậu, nói thật cô gái có thể thu hút bởi cậu, đều là kiểu con gái gì, trong lòng cậu không rõ sao? Có thể so sánh với Lâm Tư Tề sao?”
Lưu Đống Lương chỉ bối rối khi giao dịch cổ phiếu, những lúc khác có thể nói rất tỉnh táo, một đôi mắt tinh tường nhìn thấu tất cả: “Cô gái giống như Lâm Tư Tề, cả ký túc xá chúng ta cũng chỉ có lão Tam có cơ hội.”
“Nhưng mà anh mắt của cậu ấy cao, chưa chắc để ý đến Lâm Tư Tề, cho nên! Tôi mới là người có cơ hội nhất.”
Lưu Đống Lương vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng ký túc xá 414 đều trợn tròn mắt.
Vương Viễn Bằng âm thầm phân chia cao thấp ở trong lòng: Tam ca có thể thì anh không được chắc? Vui đùa gì vậy, thực ra anh cũng không có ý định theo đuổi Lâm Tư Tề đâu, mục tiêu cuối cùng của anh là cố vấn Từ Chỉ Tích cơ!
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người trong phòng 414 vừa đi học, vừa suy nghĩ về việc đầu tư cổ phiếu. Đi học thì tập trung học hành, quay về ký túc xá thì nhìn chằm chằm vào sàn chứng khoán.
Đến thứ sáu, cổ phần Thiên Nhuận mà Trần Giang Hà mua lại tăng tới mức giới hạn một lần nữa, tạo nên một bảng báo cáo cuối ngày hoàn hảo.
Lưu Đống Lương ngày nào cũng nhìn chằm chằm sàn chứng khoán sớm đã chết lặng, Kim Đức Phát Triển của anh giảm liên tục, khiến cho tâm trạng của anh sắp suy sụp luôn rồi. Anh thầm nghĩ nếu như tới thứ hai mà nó vẫn tiếp tục giảm xuống, anh sẽ nhịn đau cắt lỗ, không chạm vào nó nữa!
Buổi sáng ngày thứ bảy.
Trần Giang Hà dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt xong, anh đứng trước gương chỉnh trang lại kiểu tóc của mình.
Anh vốn định tạo kiểu tóc trông trưởng thành một chút, sau đó mặc âu phục thật ngầu để đi tham dự buổi họp lớp. Kết quả, anh tiếc nuối phát hiện rằng bản thân hoàn toàn không có một bộ âu phục nào cả. Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể tạo một kiểu tóc trông khá đẹp trai.
"Tam ca, hôm nay là thứ bảy, anh dậy sớm thế, còn đứng trước gương tạo kiểu tóc, không phải là muốn đi hẹn hò đó chứ?"
Lúc Tôn Thiên mơ mơ màng màng rời giường đổi quần lót, nhìn thấy Trần Giang Hà đang đứng trước gương thì thuận miệng hỏi.
Trần Giang Hà lắc đầu:
"Không phải đi hẹn hò, tôi đi tới Trung Đại, tìm nữ học bá học hỏi kinh nghiệm."
"Đi tới Trung Đại tìm nữ học bá học hỏi kinh nghiệm?"
Tôn Thiên mở to mắt, nở một nụ cười đê tiện, cầm cái quần cộc vừa mới thay ra, đi tới lắc lư trước mặt Trần Giang Hà:
"Tam ca, tôi cảm thấy kiểu tóc hôm nay của cậu trông rất ngầu, nữ học bá nhìn thấy chắc chắn sẽ xuân tâm rạo rực. Tối nay có về phòng không?"
"Xem tình huống như thế nào đã."
Trần Giang Hà nói qua loa cho qua, sau đó cau mày, ghét bỏ nói:
"Tiểu Thiên, cậu nặng mùi quá."
"Ha ha ha, vậy hả, sao tôi lại cảm thấy ngửi khá thơm."
Tôn Thiên không hề dừng hành vi ác độc của mình lại, còn vừa nói vừa cầm lên ngửi ngửi.
"Cậu đúng là một tên ngu ngốc, ông đi đây."
Trần Giang Hà không nói nữa, phất tay tạm biệt.
Sau khi ra khỏi cổng trường, anh ngồi xe buýt tới trường Đại học Quảng Đông.
Địa điểm họp mặt lần này nằm ở chính giữa khu vực dạy học mới.
Trần Giang Hà ngồi xe đi thẳng tới cổng trường Đại học Quảng Đông, anh nhìn mấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
"Giang Hà, ở bên này!"
Trần Giang Hà vừa xuất hiện, Tần Thiệu Hải liền nhìn thấy, anh hưng phấn vẫy tay.
Nói thực thì khi Trần Giang Hà trông thấy người bạn thân từ nhỏ đứng ở đằng xa vẫy tay, anh khá là hoang mang, cảm giác cảnh tượng này giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy, trông vô cùng quen thuộc, lại có hơi không chân thật.
"Đứng ngây người ở đó làm gì thế?"
Tần Thiệu Hải chạy tới, ôm lấy bả vai Trần Giang Hà. Bạn bè cũ gặp lại, mở miệng chính là mấy câu chào hỏi thân thiết "f*ck you!", "Cmn, tôi nhớ cậu muốn chết".