Hai người hi hi ha ha đi tới chỗ mọi người, đến gần mới phát hiện không chỉ có một mình Trần Giang Hà tạo kiểu tóc, mà các bạn nam khác cũng như thế.
Đặc biệt là Trương Minh Kiệt, hôm nay trông anh chả khác nào chú rể, mặc âu phục, mang giày da, xịt keo định hình tóc, còn dùng nước hoa dành cho đàn ông, trông giống như một con khổng tước đang xòe đuôi vậy.
Nhưng mà, Trần Giang Hà chỉ nhìn lướt qua anh ta, anh càng quan tâm tới Khương Diệc Xu hơn.
Cô gái này đúng thực là rất xinh đẹp, cô có khí chất nhẹ nhàng đặc biệt của con gái phương Nam, ngũ quan tinh xảo, lông mi cong dài, trông vô cùng dịu dàng, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Trần Giang Hà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chỉ cảm thấy dáng vẻ của Khương Diệc Xu không giống hình tượng nữ học bá kiêu ngạo, tài mạo song toàn trong trí nhớ cho lắm.
Bởi vì cô luôn cúi đầu, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt trực diện của Trần Giang Hà, hiển nhiên có chút xấu hổ.
"Chẳng lẽ do mình nhớ nhầm?"
Trần Giang Hà nói thầm trong lòng.
Kiếp trước, sau khi thi đậu Trung Đại, anh và Khương Diệc Xu không còn gặp nhau nữa. Chỉ nghe nói rằng, sau khi tốt nghiệp, cô làm việc ở thủ đô, tới hơn 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình.
Lúc Trần Giang Hà nhìn chằm chằm Khương Diệc Xu, ban đầu thì cô dịu dàng nhìn anh một cái, sau đó giả bộ nhìn đi nơi khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhịn không được mà lén thăm dò anh.
"Cô bé này có ý với mình?"
Trong đầu Trần Giang Hà lóe lên suy nghĩ đó, ánh mắt càng không kiêng nể.
Sau đó, anh thấy gương mặt của cô ửng hồng cả lên, xoay người sang chỗ khác.
Trần Giang Hà tiến lên phía trước, đặt tay lên vai Khương Diệc Xu, dùng giọng điệu quen thuộc, cười nói:
"Khương Diệc Xu, mọi người quen biết nhau cũng lâu rồi, tôi vẫn luôn coi cậu là anh em, lâu ngày không gặp, nhìn cậu lâu một xíu mà thôi, sao cậu lại đỏ mặt trốn tôi?"
"Giỏi thật."
Tần Tiệu Hải đứng ở cách đó không xa, trợn tròn mắt nhìn, trông lòng thầm khen giỏi thật.
Chuyện như thế này cũng chỉ có Trần Giang Hà dám làm, những người khác chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong mà nhìn.
"Trần Giang Hà , cậu nói chuyện thì cứ nói đi, ôm Diệc Xu làm cái gì?"
Khác với sự khiếp sợ của Tần Thiệu Hải, người bạn cùng bàn đáng tin cậy của Khương Diệc Xu - Hàn Thu Nhã tức giận nói, cô hiên ngang lẫm liệt tiến lên phía trước, cứu Khương Diệc Xu ra khỏi bàn tay ác quỷ của anh.
"Tên khốn này, cậu làm Diệc Xu run hết cả lên rồi này."
Hàn Thu Nhã dẫn người đi, còn không quen quay đầu lại chửi Trần Giang Hà một câu.
Trần Giang Hà cười hớn hở, hoàn toàn không bận tâm tới chuyện này, anh cũng không định làm gì Hàn Thu Nhã.
Nhưng mà, Trần Giang Hà thấy Hàn Thu Nhã đứng ra vì Khương Diệc Xu, anh cuối cùng cũng chải chuốt rõ suy nghĩ.
Dáng vẻ xinh đẹp, thành tích học tập xuất sắc, tài mạo song toàn là Khương Diệc Xu, còn người kiêu ngạo là bạn cùng bàn của cô - Hàn Thu Nhã.
Hàn Thu Nhã trông cũng khá đẹp, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy, kiêu ngạo và tự tin. Trần Giang Hà nhớ rõ cô và Tần Thiệu Hải cùng nhau thi đậu Quảng Công. Trước kia, tiệc chúc mừng của trường đại học đó khoa trương tới mức kéo dài từ trấn tới trong thành phố, người không biết còn tưởng là thi đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại gì đó.
Bởi vì là bạn cùng bàn cho nên quan hệ của Hàn Thu Nhã và Khương Diệc Xu vô cùng tốt, lúc học cấp 3 hai người như hình với bóng. Hàn Thu Nhã dùng sức một mình mình ngăn cản phần lớn người theo đuổi.
"Trần Giang Hà, nói một câu anh em rồi giả bộ lôi kéo làm quen Diệc Xu, thật đáng xấu hổ."
Trương Minh Kiệt cũng đứng ra công kích hành vi táo bạo khi nãy của Trần Giang Hà.
"Cậu đừng có mà vu oan người tốt."
Trần Giang Hà cười phản bác, đụng vào vai một chút cũng chẳng mang thai được. Dù sao thì cũng quanh minh lỗi lạc hơn một số người ngoài mặt thì muốn làm anh em tốt với con gái nhà người ta, nhưng trong thâm tâm lại muốn là kiểu anh em mà con gái nhà người ta sẽ sinh con cho mình.
Trương Minh Kiệt nhìn anh, quay đầu nói với Khương Diệc Xu:
"Diệc Xu, cậu đừng giận. Lúc nãy Trần Giang Hà chỉ là bị nóng đầu cho nên mới thế thôi, không cố ý đâu."
Trần Giang Hà nghe thế liền giơ ngón tay cái khen Trương Minh Kiệt:
"Giải thích rất đúng chỗ, lần sau đừng giải thích nữa, rất thừa thãi."
Nói xong, anh cũng lười giải thích thêm, quay đầu nhìn cổng trường, cảm khái:
"Không hổ danh là trường đại học có năng lực tổng hợp tốt nhất trong tỉnh, cổng lớn cũng có thể xây một cách khí thế như thế, chó được nuôi ở bên trong phòng bảo vệ còn sáng sủa hơn chó giữ cửa ở trường học chúng ta."
"Khương Diệc Xu, cậu là chủ nhà, cậu dẫn đường cho chúng tôi đi."