Đàm Tú Phương giả vờ như không nhìn thấy, kéo người chạy vào nhà: "Thím ba, đi, nhanh lên, chúng ta đi nói với mẹ là các chú ở đây giúp cứu Tiểu Lan rồi, để mẹ đừng lo lắng."
Cô hàng năm làm việc nhà nông, sức khỏe lớn, thím ba tránh không được bị kéo đến Chu gia.
Thật trùng hợp, Lưu Thải Vân vừa lúc mở cửa ra.
Nhìn thấy Đàm Tú Phương còn sống tung tăng đi lại, thế mà con gái mình lại bị tên quang côn mang đi, Lưu Thải Vân trên mặt lập tức xuất hiện một đám mây đen, cũng thèm làm bộ làm tịch, nắm cái gậy định phát tính tình.
Nhưng Đàm Tú Phương đã nắm lấy mở miệng: "Mẹ mẹ đừng lo lắng, cha đã mang rất nhiều người sang Lưu gia đòi công đạo. Mẹ yên tâm bọn họ nhất định sẽ từ Lưu gia đem Tiểu Lan mang trở về."
Là người bên gối, Lưu Thải Vân hiểu rõ Chu Đại Thành nhất, nghe lời này thì biết tính toán của Chu Đại Toàn. Thiếu chút nữa té xỉu, xong rồi, xong rồi, về sau nhà mẹ đẻ khẳng định oán trách hận bà rồi, sẽ trở mặt thành thù không còn nhà mẹ đẻ mà về.
Gần trưa, khói trắng bốc lên từ ống khói của từng hộ gia đình trong thôn, chỉ có Lưu gia quạnh quẽ, vắng vẻ, đìu hiu.
Cậu cả Lưu ngồi xổm trước cửa nhà, trên tay cầm điếu thuốc hút một hơi lặng lẽ, đôi mắt đỏ hoe nhìn lối vào thôn, vẻ mặt u ám.
Bà vợ lo âu mà xoa xoa tay, ở cửa đi tới đi lui đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm: "Lâu như vậy còn sao chưa trở về?"
Bốn đứa trẻ từ bên ngoài trở về, đói bụng la lên: "Bà ơi, bà nấu cơm xong chưa? Bọn con đói bụng rồi."
“Chính mình về nhà làm đi." Mợ cả Lưu không kiên nhẫn mà phất phất tay. Bà hiện tại nào có tâm tình nấu cơm a.
Chờ một lúc vẫn không thấy hai người con trai quay lại. Mợ cả Lưu không khỏi oán trách than thở với chồng: "Đều tại ông, làm sao đồng ý làm cái chuyện thất đất đó chứ. Nhà bọn họ thiếu đạo đức, sợ nhúng tay vào ô uế tay, hỏng hết thanh danh, bắt ông thành cái khối gỗ mà sai sử, ông lại cố tình đáp ứng. Giờ thì tốt rồi, báo ứng tới, bảo bối cháu ngoại đã xảy ra chuyện, xem ông nói với họ thế nào? Chỗ tốt vớt không được chọc phải một thân tanh tưởi, cái thứ đồ gì a?"
"Hiện tại trách tôi, lúc trước là ai nghe tin Nhị Cẩu ở trong thành làm quan la hét muốn tìm cháu ngoại trai hỗ trợ? Muốn người ta không không hỗ trợ bà không giúp đỡ người ta à?"
Hắn cũng phiền thực sự. Vốn dĩ kế hoạch an bài tốt, nào hiểu được một việc đơn giản như vậy vậy mà lầm đối tượng, chọc phải đại phiền toái.
Khi chuyện như thế này xảy ra, hắn cũng không dám gióng trống khua chiêng mà kinh động người trong thôn, làm mọi người đi giúp đỡ, bởi vì chuyện này nói ra vừa mất mặt và điều quan trọng nhất là thanh danh của con gái quan trọng. Nếu là người trong thôn biết Tiểu Lan bị Hoàng Lão Tam mang trở về nhà, chẳng sợ cái gì cũng chưa phát sinh, thanh danh của Tiểu Lan cũng bị hủy hoại, về sau đừng nghĩ tìm được nhà chồng tốt nào. Đến lúc đó người Chu gia còn không hận chết hắn.
Vì vậy, sau khi người con trai cả ra đồng báo tin, hắn vội vàng kêu hai người con trai chạy đến nhà Hoàng gia thương lượng, nhất định phải đem Tiểu Lan trở về, bọn họ lần sau nghĩ cách đem Đàm Tú Phương ra đó.
Để anh em nhà họ Hoàng đồng ý, cậu cả Lưu còn đặc biệt đưa tiền cho con trai, chỉ cần bọn họ đáp ứng thả Chu Tiểu Lan thì sẽ trả lại tiền cho bọn hắn, lần sau cũng là miễn phí đưa Đàm Tú Phương cho bọn họ. Dù sao hiện tại hắn cũng chẳng nghĩ đến việc vớt chỗ tốt, chỉ muốn đem chuyện này giải quyết nhanh gọn lẹ.
Chính là hai đứa con trai xuất phát hơn ba tiếng đồng hồ còn chưa có trở về. Đừng nó là bà vợ lo lắng, hắn cũng đã gấp đến đỏ mắt, nếu không phải sợ bị người ta nhận ra được hắn đã tự mình đi Hoàng gia.
Thở dài thườn thượt, cậu cả Lưu không kìm nén được mà hỏi: "Vợ lão đại còn chưa có ai trở về sao?"
Mợ cả Lưu tâm phiền ý loạn mà nói: "Không có."
Cậu cả Lưu gõ gõ cái trán lẩm bẩm: "Không, Chu gia thôn không xa chúng ta. Nó đi bao cái tin làm sao mà lâu vậy còn chưa tới?"
Mợ cả Lưu đoán: “Có phải nó sợ về nhà mẹ để trốn rồi không?"
Xông ra cái họa lớn như này, cô con dâu cả này khẳng định không có trái ngon mà ăn nên đã trốn sang nhà mẹ đẻ.
Nghĩ đến đây, mợ cả Lưu tức giận: "Cái con nhỏ đó được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, có một chút việc nhỏ giao cho nó mà nó còn làm không xong. Tôi thật đổ mốc tám đời mới cưới con dâu như này. Lúc đó là tôi đã không thích nó rồi, là ông ..."
"Đủ rồi, dây dưa không xong, hiện tại oán trách có hữu dụng sao? Vợ lão nhị đâu rồi?"
Bà ta mím chặt môi, liếc mắt một cái về phía ruộng lúa: "Đi cắt cỏ heo còn chưa có trở về."