Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 87: Tìm đến

Chương 87: Tìm đến


Mặc Tông đã bắt đầu bận rộn chuyện công ty, đầu tiên anh ta liên hệ với những người bạn tốt nhiều năm của mình, mượn bọn họ một số tiền lớn để chữa bệnh cho con gái anh ta.

Bọn họ ngồi ở quầy đồ nướng bên đường, Mặc Tông uống một lon bia sau đó cầm lấy xiên thịt nướng cắn một miếng, lúc này mới hỏi: “Tiểu Vương, gần đây có đang tìm công ty làm việc đàng hoàng hay không?”

Vương Ba nhỏ hơn Mặc Tông vài tuổi, anh ta là một người đã tốt nghiệp đại học, năng lực không thể xem thường, anh ta không chỉ kiếm sống bằng công ty của Mặc Tông, hàng ngày thường xuyên tiện tay nhận mấy đơn lẻ cũng đủ cho anh ta tiêu xài một tháng.

Tuy có tài nhưng là người cực kỳ lười biếng, bởi vậy sau khi rời khỏi công ty của Mặc Tông thì không tìm một công việc đàng hoàng mà làm lắt nhặt qua ngày.

“Vẫn như vậy thôi, hôm qua vừa mới giao một đơn, có thể thảnh thơi nửa tháng, ngược lại là anh đó, có đủ tiền hay không, em vẫn còn một chút này.” Vương Ba cắn một miếng thịt, sau đó nhớ ra gì đó, lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu ném lên bàn: “Vốn định ngày mai đi thăm Đồng Đồng rồi đưa cho anh, không ngờ anh lại tìm em trước, mật mã là sáu số tám.”

Mặc Tông nhìn tấm thẻ kia, nở nụ cười rất lâu sau đó đẩy thẻ lại: “Người anh em, tôi không nói gì cả, tôi cho cậu xem cái này.”

Sau khi nói xong thì buông thịt xiên nướng xuống, lấy một tài liệu trong túi gia đưa cho Vương Ba.

Vương Ba hững hờ nhận lấy, ánh sáng ở nơi này không tốt, anh ta phải híp mắt mới có thể nhìn rõ, sau khi nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của anh ta đột nhiên biến mất, tinh thần dao động: “Anh lấy thứ này ở đâu thế?”

Đôi mắt anh ta nhìn Mặc Tông phát sáng, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng là cực kỳ kích động.

Trong tài liệu có một vài thành quả nếu như tung ra sẽ khiến cho thế giới phải khiếp sợ, trâu bò quá!

“Bà chủ cho tôi.” Mặc Tông nở nụ cười đắc ý, sau đó đưa tay làm số 8: “Mà còn cho chúng ta con số này làm vốn tài chính ban đầu.”

Vốn lưu động lúc công ty của bọn họ hưng thịnh nhất cũng chỉ vượt qua mức tám con số.

“Đi đi đi, anh đừng ăn nữa, nơi này không thể khai thác được phần mềm, mang em đi xem xem.” Vương Ba không muốn ăn nữa, đứng dậy thúc giục Mặc Tông, trong tài liệu mà đối phương đưa cho bọn họ trật tự lại có hệ thống, không chỉ giảm được gánh nặng của người quản lý còn có thể tự tiến thành phân tích nguy hiểm trong tương lai làm cho anh ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Mặc Tông bình tĩnh xua tay với anh ta: “Chuyện này không vội, đầu tiên chúng ta phải đi đăng kí công ty trước, còn có rất nhiều thủ tục pháp luật phải làm, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ, lần này chúng ta đều làm công cho người ta.”

Đúng là tạm thời không thể gấp được, Vương Ba nghĩ lại cảm thấy rất đúng, thế là lại ngồi xuống cầm chai rượu lên: “Lần này Đông Sơn tái khởi, anh có lòng tin có thể đánh bại kẻ thù của mình hay không?”

“Gã sao?” Mặc Tông cười lạnh một tiếng: “Có tài nguyên tốt như vậy còn bị gã dẫm chết thì tôi sống trên đời thật lãng phí.”

“Vậy đoán chừng những kẻ đi ăn máng khác kia nhất định sẽ khóc chết.” Vương Ba cực kỳ vui vẻ nở nụ cười: “Gần đây những người kia vẫn chưa từ bỏ ý định lôi kéo em, em đã dự đoán được hết rồi, em từ chối hết.”

“Cảm ơn!” Mặc Tông nâng lý với anh ta.

Chuyện đăng kí công ty phải dựa theo trình tự, mấy ngày hôm nay ban ngày Mặc Tông và Vương Ba cùng nhau chạy đến ngân hàng công thương lôi kéo người mới, buổi tôi lại về bệnh viện với con gái, từ sau khi Cố Khê Kiều đến bệnh viện một chuyến thì cơ thể của Mục Giai Đồng đã khá hơn rất nhiều, chuyện này làm cho anh ta càng ngày càng nhiệt tình, có hy vọng, qua một thời gian dần dần sẽ tốt lên.

C94 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch