WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 88: Tìm đến

Chương 88: Tìm đến


Ngày thi đại học đã tới gần, đám học sinh lớp 12 tiến vào giai đoạn căng thẳng chưa từng có, ngược lại Cố Khê Kiều cực kỳ nhàn nhã, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, ngày nào cũng luyện chữ, luyện vẽ, luyện võ đã có chút thành tựu, lúc đi đường cảm thấy chạy như bay.

Buổi sáng sau khi luyện công xong quay lại biệt thự, dì Trương bưng một chén canh tới như thường lệ, Cố Khê Kiều hiện tại ăn canh cũng càng ngày càng quen dần.

Giang Thư Huyền ngồi trên bàn đợi cô ăn điểm tâm, mới ăn được một nửa Ân Thiệu Nguyên đột nhiên đi vào từ cửa chính, vừa đi vừa kêu la: “Dì Trương, cho tôi một cái bát, ông đây chết đói rồi!”

Dì Trương ở trong bếp thò đầu ra: “Biết rồi.”

Ân Thiệu Nguyên lười biếng đi tới, bỗng nhiên nhìn thấy có người đang ngồi trên bàn ăn, đôi mắt phượng hẹp dài bỗng nheo lại, chỉ vào Cố Khê Kiều, vẻ mặt không thể tin nổi: “Ôi cmn! Sao cô lại ở chỗ này?”

Cố Khê Kiều có ấn tượng không tốt với anh ta, thế là không thèm quan tâm đến anh ta, nhanh chóng uống hết cháo trong bát.

Giang Thư Huyền thấy cô uống xong cũng đặt bát trong tay xuống, đừng dậy: “Đi lấy túi sách đi, tôi chờ em ở bên ngoài.”

Để lại một mình Ân Thiệu Nguyên ngồi trên bàn, anh ta nhìn bộ bát đĩa mà dì Trương mới mang ra, ngơ ngác hỏi: “Anh Giang đưa cô nhóc kia đến trường sao?”

“Ừm.” Dì Trương trả lời qua loa, sau đó cầm lấy chai sữa bò trên bàn đuổi theo: “Kiều Kiều, cháu còn chưa uống sữa bò này, cháu mang theo đi!”

Ân Thiệu Nguyên bị xem nhẹ vẻ mặt méo mó, hướng phát triển này hình như có gì đó không đúng? Đường đường là anh Giang lại đi làm tài xế cho một con nhóc, con nhóc này lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy chứ? Lại còn đi ra ngoài mà không thèm nhìn mình cơ chứ? Trời ơi, thật sự là...

Ân Thiệu Nguyên vuốt mặt một cái, ngơ ngác bưng cái bát lên, nếu anh ta nói chuyện này cho cả thủ đô nghe thì tám phần mọi người không tin, hai phần còn lại sẽ coi anh ta là kẻ bịa đặt.

Cố Khê Kiều ngồi trong xe nói chuyện với Giang Thư Huyền, đa phần là cô nói cho Giang Thư Huyền nghe, đột nhiên điện thoại trong túi cô kêu lên, cô lấy ra xem rồi hờ hững cúp máy không có ý muốn nghe. Nhưng một giây sau lại vang lên, cô cực kỳ kiên nhẫn cúp máy lần nữa, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào.

Đèn đỏ, Giang Thư Huyền dừng xe: “Điện thoại,”

Cố Khê Kiều đưa điện thoại cho anh, anh mở ra, lưu loát kéo số điện thoại kia vào danh sách đen, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.

“...” Cô có hơi ngơ ngác, đó là số của nhà họ Cố, không biết bọn họ tìm được số điện thoại của cô ở đâu, chuyện của Cố Tích Cẩn đã trôi qua được vài ngày nhưng nhà Cố vẫn chậm chạp không tìm cô gây phiền phức, Cố Tích Cẩn cũng không đến trường nữa, sao bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

Cố Khê Kiều không nghĩ ra.

“Anh Giang, buổi tối em đi cùng bạn học, không cần tới đón em.” Cô xuống xe ở ngã rẽ bên cạnh, sau đó vẫy tay với Giang Thư Huyền.

Giang Thư Huyền nhắm mắt lại, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tiêu Vân đứng ở cổng trường thì khẽ gật đầu, nói cô chú ý an toàn rồi lái xe rời đi.

Người nhà họ Cố không thể gọi điện thoại cho Cố Khê Kiều vẫn không từ bỏ suy nghĩ tìm Cố Khê Kiều, buổi tối, Cố Khê Kiều dẫn mọi người chạy vòng vòng xong cầm balo đi ra cổng, Tiêu Vân và Ngũ Hoằng Văn đứng bên trái và bên phải cii, ba người đi chung với nhau thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

Vừa đi tới cổng trường, nhìn thấy chiếc xe màu đen dừng cách đó không xa, bước chân của Cố Khê Kiều dừng lại, hơi thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn tìm tới.

Cô chào tạm biệt hai người ở cổng trường, đeo ba lô sau lưng bước từng bước về phía chiếc xe màu đen.

C95 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.